Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 85: Chương 85

Chương 85: Chương 85Chương 85: Chương 85
Chương 85: Chương 85
'Chậc chậc chậc, nên quý trọng cuộc sống hiện tại đi vì chỉ sợ thêm hai ngày nữa thôi ông có muốn bò trong hoa viên cũng không có cơ hội nữa rồi!" ...
Lại thêm một đêm náo nhiệt qua đi, Lý Đại Hải cũng dẫn tiểu đội một quay lại. Tuy rằng không thể tra xét hết toàn bộ sổ sách nhưng cũng phát hiện được Trân Dư Thịnh có vi phạm vấn đề tài chính nghiêm trọng. Lý Đại Hải tìm được một cái USB đã được mã hóa ở trong phòng tài vụ nên đã đem tất cả các chứng cứ có liên quan sao chép lại.
Hạc giấy lại hút lấy âm khí của biệt thự lần nữa và cất giấu tất cả chúng ma vào trong bụng mình, sau đó lại bay trở về trong tay của Lý Lạc Phàm. Cùng lúc đó thì linh trận trên người của Phó Nho Nghĩa cũng mất đi hiệu lực rôi chậm rãi tan biến, không để lại một chút dấu vết nào. Khi Phó Nho Nghĩa tỉnh lại thì còn hơi mờ mịt mà ngồi dậy, lúc ông ấy nhìn thấy ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ thì giật mình và ngay lập tức có phản ứng: Đêm qua mình gác đêm mà sao tự nhiên lại ngủ mất.
Sắc mặt của Phó Nho Nghĩa biến đổi, ông ấy nhanh chóng nhảy lên kiểm tra tình huống của Trân Dư Thịnh ở trên giường. Thật ra Trân Dư Thịnh vẫn còn sống và hơi thở cũng rất đều đặn, chỉ có điều ông ta bị thương còn nhiều hơn hôm qua, tình trạng vết thương trên tay và chân của ông ta vô cùng thê thảm. Phó Nho Nghĩa lại vội vàng chạy sang phòng bên cạnh, lúc này Phương Lục
Bình đã thức dậy nhưng khi vừa nhìn thấy Phó Nho Nghĩa thì bà ta bật khóc nức nở.
"Tối hôm qua ma quỷ đến còn nhiều hơn nữal"
Thế mà ông ấy lại bị lừa rồi! Phó Nho Nghĩa lại quay về phòng ngủ chính rồi kiểm tra cẩn thận từng ngóc ngách, tất cả mọi thứ đều giống hệt lúc ông ấy mới đến đây. Không hề có bất cứ dấu vết nào của âm khí mà ngay cả dấu vết của ma quỷ lộng hành cũng không có.
Vậy rốt cuộc bọn ma quỷ này vào đây bằng cách nào?
Phó Nho Nghĩa không có cách nào gọi Trân Dư Thịnh tỉnh dậy để hỏi xem rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Thậm chí lần này Trân Dư Thịnh còn bị thương nặng hơn, trong lòng của ông ta oán trách Phó Nho Nghĩa hữu danh vô thực nhưng ông ta không biết phải mời vị cao nhân nào khác nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà cầu xin Phó Nho Nghĩa hãy ở lại biệt thự.
Đây là lần đầu tiên từ khi bắt đầu làm những việc này mà Phó Nho Nghĩa bị vả mặt, trong lòng ông ấy ít nhiều gì cũng cảm thấy ấm ức nên ông ấy cũng muốn ở lại để xem thử xem cao nhân nào đã ra tay.
Kết quả là cả một đêm không hề có chuyện ma quỷ quấy phá, nhưng hình như cả ba người Trân Dư Thịnh thì gặp ác mộng suốt đêm, trong giấc mơ họ vẫn bị một đám ma quỷ dùng đủ mọi cách để tra tấn họ.
Phó Nho Nghĩa nghiến răng.
"Chắc chắn đây là dùng bùa báo mộng rồi, nhưng tại sao tôi không hề cảm nhận được dấu hiệu dao động của linh khí trên lá bùa.'
Cả thể chất lẫn tinh thân của Trân Dư Thịnh đều suy nhược, ông ta không thể che giấu nổi cảm xúc của mình nữa. Dù đang nằm trên giường nhưng ông ta vẫn đập mạnh hai cái.
"Rốt cuộc thì ông có biết bắt ma hay không?”
Phó Nho Nghĩa lộ ra vẻ mặt xấu hổ, ông ấy đã làm cái nghề bắt ma nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống khó xử như thế này. Không cân phải nói cũng biết người ra tay có thủ đoạn cao tay hơn ông ấy rất nhiều.'Xin lỗi ông, tôi không thể làm gì được!"
Phó Nho Nghĩa rất dứt khoát vì ông ấy đã ở đây ba ngày rồi nhưng tới một cái bóng ma cũng không hề nhìn thấy, nếu so vê thủ đoạn thì ông ấy đã thua rồi. Nếu ông ấy cứ tiếp tục liều mạng thì e rằng đến bản thân ông ấy cũng sẽ bị liên lụy, số tiền một trăm ngàn kia không xứng để ông ấy phải trả giá nhiêu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận