Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 90: Chương 90

Chương 90: Chương 90Chương 90: Chương 90
Chương 90: Chương 90
Cũng không ngờ chỉ vài ngày ngắn ngủi hai người đã đổi vị trí cho nhau, hóa ra từ đầu chính mình mới là người cầu xin sự bố thí.
Đáng tiếc là, người này cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Nhìn thấy dáng vẻ đầy nước mắt của cô ta, Lý Lạc Phàm lạnh lùng cười một tiếng: 'Cô khóc cái gì? Mười mấy năm qua cả nhà các người dùng phí sinh hoạt của tôi cơm áo không lo, sống trong biệt thự của tôi, có giúp việc chăm sóc, ăn vô số món sơn hào hải vị, học trường tư thục tốt nhất, còn tôi, chủ nhân thực sự thì phải sống một mình trong một thị trấn nhỏ, ngay cả tiên sinh hoạt cũng phải tự mình kiếm ra, cô có †ư cách gì mà khóc trước mặt tôi?
Nước mắt của Trần Thanh Dao bị Lý Lạc Phàm ép trở lại, mặt nóng bừng: "Tôi chỉ là không biết sống ở đâu. ' 'Đó là chuyện của cô. ' Trong giọng nói của Lý Lạc Phàm không có chút cảm xúc nào: 'Trước mười tám tuổi tôi đã có thể tự nuôi bản thân, cô cũng đã mười tám tuổi lại không thể sống được sao? Tôi cho cô một tiếng nữa, nhanh thu dọn hành lý rời khỏi đây cho tôi. '
Dừng một chút, Lý Lạc Phàm bổ sung thêm: Vì cô là con gái cũng không phạm lỗi gì lớn, tiền riêng, các loại chi phiếu linh tinh của cô thì có thể mang đi, tôi sẽ không đóng băng. Nhưng tài sản trong ngân hàng đứng tên Phương Lục Bình và Trân Dư Thịnh thì cô đừng nghĩ tới, các người sống phung phí nhiều năm như vậy, vài ba thứ kia cho dù có quy ra tiền cũng không đủ 60 triệu để trả cho tôi. '
Tiễn người một nhà của Trân Dư Thịnh đi, những bóng ma nấp trong túi Lý Lạc Phàm cũng lân lượt chui ra, khuôn mặt của mỗi hồn ma đều rạng rỡ niềm vui, mặc dù thời gian từ kết án đến tử hình Trân Dư Thịnh ít nhất cũng một năm rưỡi, nhưng bọn họ đều có cảm giác đã trả được thù.
Lý Lạc Phàm nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày này, vẫn có chút chưa hài lòng: 'Có phải chúng ta đã làm việc quá nhanh rồi không? Con vốn định cho ông ta nghèo khổ chán nản trước, sống trong lán trại, ăn rau dày cám, hưởng thụ cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sau đó mới giao nộp bằng chứng giết người. '
Lý Đại Hải sờ tóc Lý Lạc Phàm: 'Giải quyết nhanh chóng là cách tốt nhất, tập toàn nhà chúng ta cần con quản lý, công việc ở âm phủ con cũng không thể buông bỏ, hai tháng nữa con còn phải vào đại học, con xem nhiều chuyện quan trọng đang chờ con, Trần Dư Thịnh nó không xứng đáng làm con lãng phí thời gian, loại con trùng gây hại này nên được xử lý càng sớm càng tốt, kẻo nó nhảy dựng lên chướng mắt. ' Lý Minh Châu cười rạng rỡ: Con không cảm thấy đối với Trần Dư Thịnh kết quả như vậy kích thích sao? Từ chủ tịch đến tù nhân, ngay cả một xung đột cũng không có, một đòn như vậy còn tệ hơn việc trở lại cuộc sống nghèo khó, hơn nữa cuộc sống trong tù cũng không dễ chịu chút nào. Ông ta ở trong đó có đủ thời gian từ từ thưởng thức. '
Nghe mẹ và ông ngoại nói thế, Lý Lạc Phàm cảm thấy sảng khoái, chút buồn phiên cuối cùng đã biến mất.
*xx**%
Đã giải quyết xong Trân Dư Thịnh, đầu tiên Lý Lạc Phàm sa thải bảo mẫu và đầu bếp, làm mấy ngày bầu không khí tổ Trân Bằng Cương lại chui vào người giấy, khí thế ngất trời của nghề đầu bếp ban đầu lại nổi lên.
Vương Mạt cũng không nhàn rỗi, tập hợp tất cả những thứ có giá trị trong nhà lại với nhau, tất cả đồ dùng cá nhân của gia đình Trân Dư Thịnh như quân áo, chăn ga gối đệm đều được đóng gói quyên góp.
Lý Minh Châu dùng điện thoại của Lý Lạc Phàm để liên lạc với công ty trang trí, dự định cải tạo biệt thự từ trong ra ngoài, xóa sạch hoàn toàn dấu vết của gia đình Trân Dư Thịnh.
Tâm tư của Lý Lạc Phàm lại không đặt ở việc cỏn con này, điều quan trọng trước mắt chính là tập đoàn Minh Quang, có thể là Trân Dư Thịnh vẫn luôn xem tập đoàn Minh Quang là sản nghiệp của mình, cho nên làm việc vô cùng tận tụy, mặc dù không thể mở rộng được quy mô của công ty.
Bạn cần đăng nhập để bình luận