Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 384: Chương 384

Chương 384: Chương 384Chương 384: Chương 384
Chương 384: Chương 384
Trong lòng Liễu Như Thị run lên, vội vàng bước những bước dài chạy nhanh qua, nửa quỳ ở trước mặt Lý Lạc Phàm cẩn thận quan sát cô một lượt: "Cô sao rồi? Có phải là bị thương rồi không?"
“Tôi không saol" Lý Lạc Phàm chậm rãi thở ra một hơi, trên mặt là tràn đầy vẻ mệt mỏi: "Chỉ là mệt thôi, cảm giác tim mệt, tôi cảm giác giống như vị mưu sĩ kia đang ở bên cạnh chúng ta vậy, lúc nào cũng có thể gây ra động tĩnh để nhắc nhở sự tồn tại của hắn ta với chúng ta."
Liễu Như Thị giơ tay ra sờ trán của Lý Lạc Phàm, cảm nhận được nhiệt độ dưới bàn tay bình thường mới hòa hoãn giọng nói: "Cô phát hiện ra cái gì rôi?"
Cô lấy một con dao nhỏ màu bạc từ trong balo ra ném tới chỗ bà lão, lưỡi dao sắc bén lướt qua má của bà lão mang theo một mảng thịt cắm thẳng vào cây tre cách mấy mét ở đằng sau.
Máu tươi chảy qua gò má nhưng rất nhanh đã khô lại, phần thịt của vết thương sinh ra khép lại với tốc độ cực nhanh, chỉ mấy phút sau đã hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào của vết thương.
Liễu Như Thị mím môi, sau đó nhìn căn nhà trúc trong rừng trúc: 'Bên trong có người.'
"Là bạn của tôi." Lý Lạc Phàm xoa trán, có chút ảo não tự trách nói: "Tôi quên mất bọn họ rồi, vừa nấy nên đưa các cậu ấy trở vê."
Liễu Như Thị ném ra một tấm bùa tới chỗ căn nhà trúc, bốn cô gái trong nhà lập tức kinh hãi hét toáng lên, giây tiếp theo lá bùa liên nở rộ trước mặt các cô như pháo hoa, đợi khói trắng tản đi, các cô ấy phát hiện mình đã ở bên ngoài rừng trúc rồi.
Mắt của Trân Nhã Du sắp rơi ra ngoài đến nơi: "Con mẹ nó, thế này cũng quá thân kỳ rồi đấy, chúng ta cứ như vậy ra ngoài rồi à?"
Nhiếp Tử Hàm còn đang đắm chìm trong sự rung động khi đối mặt với Liễu Như Thị lúc nãy, chép miệng không nhịn được mà hiểu ra: "Bạn trai của Lạc Phàm thật đẹp trai, đẹp đến mức chấn động lòng người.'
Bành Tư Di có chút lo lắng nhìn vào trong rừng trúc, cô ấy đã đi theo Lý Lạc Phàm gặp xác khô, mặc dù chuyện lần trước Lý Lạc Phàm vẫn chưa nói rõ với cô ấy, nhưng chỉ trong vài câu ngắn gọn mà mình nhìn thấy, nghe thấy, cô ấy cũng đã có thể đoán được đại khái chuyện của nấm linh chi nghiêm trọng đến mức nào, thậm chí Lý Lạc Phàm có thể vì chuyện này mà bước tới nơi càng nguy hiểm hơn.
Nhớ tới bản thân đến cả bùa cũng không dùng tốt, Bành Tư Di có chút buồn bã, nếu như cô ấy có thể mạnh thêm một chút nữa thì tốt rồi, ít nhất thì cũng có thể giúp đỡ được một chút chứ không phải là bó tay giống như lúc này.
Cao Vũ Phỉ nhìn dáng vẻ đầy lo lắng của Bành Tư Di, không nhịn được mà đẩy cô ấy một cái: 'Không sao chứ?"
'Không sao!" Bành Tư Di nhìn rừng trúc một cái, đè ép sự lo lắng ở trong lòng, cố làm ra vẻ thoải mái nở một nụ cười với bạn cùng phòng: "Được rồi, chuyện của Lạc Mai đã giải quyết triệt để rồi, Nhã Du không cần phải lo lắng bị quỷ quấy nhiễu trong mơ nữa."
Lúc này Trân Nhã Du mới khôi phục tinh thân, nhớ tới cảnh tượng gặp phải lúc trước, trên người lập tức nổi da gà, cô ấy kéo Bành Tư Di, không nhịn được mà thấp giọng hỏi: "Hai vị đưa Lạc Mai đi kia có phải là Hắc Bạch Vô Thường trong truyên thuyết không?"
Bành Tư Di gật đầu: "Bọn họ một đen một trắng đi từ trong quỷ môn ra ngoài, sau đó lại rời khỏi từ quỷ môn, có lẽ chính là hai vị trong truyền thuyết kia."
Trân Nhã Du vừa buồn bã vừa thán phục: "Các cậu nói xem mình ngốc đến mức nào chứ, Lý Lạc phàm lại là bạn của đại lão Hắc Bạch Vô Thường, lúc đầu mình lại còn không tin tưởng cậu ấy"
Cao Vũ Phỉ cũng thở dài theo: "Mình cũng hoàn toàn không ngờ tới, mình còn chưa chết đã có thể gặp Hắc Bạch Vô Thường trước rồi."
Nhiếp Tử Hàm nhìn hai cô gái, sau đó lại nhìn Bành Tư Di, cẩn thận từng chút một hỏi: "Vừa nãy Hắc Bạch Vô Thường muốn đưa bà lão kia đi, nhưng không để ý tới chúng ta, có phải là mạng của chúng ta vẫn còn dài, nhất thời không thể đi được đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận