Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 56: Chương 56

Chương 56: Chương 56Chương 56: Chương 56
Chương 56: Chương 56
"Được rồi được rồi, đừng đánh, sau này tự thông minh lên một chút, đừng tin lời người khác một cách mù quáng nữa." Bạch Tiểu Soái quét từng con quỷ để đăng kí, đeo còng tay bằng sắt lên cho họ rồi gật đầu với Lý Lạc Phàm: "Tôi dẫn họ quay về địa phủ, chờ tổng kết điểm tích lũy xong sẽ báo cho cô."
Lý Lạc Phàm ra dấu OK, sau đó quay đầu nhìn Trương Hiên Minh: "Đừng ngây người nữa, đeo túi rôi đi xuống núi thôi.
Trương Hiên Minh đã nhìn đến ngây người, lúc này nghe thấy giọng Lý Lạc Phàm mới tỉnh táo lại, chờ đến khi anh ta đeo túi lên lưng rồi ngoái đầu lại nhìn, trong rừng cây chỉ còn một mảnh tối đen như mực, bóng dáng Bạch Tiểu Soái đã sớm biến mất.
Trương Hiên Minh đeo mỗi túi một bên vai, anh ta vô cùng hưng phấn đi sau Lý Lạc Phàm: "Vừa rồi hẳn là quỷ sai phải không? Tôi thấy anh ta đội mũ, mũ có dáng cao, giống hệt mũ của Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết."
Lý Lạc Phàm đá nhánh cây dưới chân, cô bật cười một tiếng: "Thế mà anh không sợ à?'
"Có cô ở đây, chắc chắn không có gì phải sợ, không ngờ cô còn quen cả quỷ sai, cô thật sự rất lợi hại!" Trương Hiên Minh nhớ lại những gì đã trải qua đêm nay, cảm thấy vô cùng xúc động: "Ngay từ đầu tôi chỉ nghĩ lá gan cô lớn thật đấy, nhìn thấy quỷ không những không sợ hãi mà còn dám cãi nhau với quỷ, sau đó lại nghĩ cô rất mạnh, chỉ dùng một sợi dây thừng cũng có thể đánh bay quỷ, cuối cùng mới phát hiện ra năng lực của cô quá mạnh, khi cô đánh cương thi còn gọi được cả sấm, chuông còn có thể tự reo, còn kích thích hơn cả mấy bộ phim ma tôi từng xem."
Lý Lạc Phàm nhìn đường núi tối đen phía trước, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Trương Hiên Minh cười: "Muốn trải nghiệm thứ kích thích hơn không?”
Trương Hiên Minh: "222"
Hình như mặt không kiềm chế được mà đỏ lên rồi, làm sao bây giờ?
Một phút sau, Trương Hiên Minh mơ màng bị Lý Lạc Phàm nhét vào kiệu được làm từ tiên âm phủ, bốn người giấy nâng cỗ kiệu bước đi như bay, cây cối hai bên chiếc kiệu nhanh chóng lùi vê sau.
Trương Hiên Minh không nhịn được mà nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ không có rèm che trên chiếc kiệu, hai người giấy phía trước như nhận ra anh ta đang nhìn, đầu chúng xoay một trăm tám mươi độ, dùng gương mặt chỉ có mắt, không có miệng cười nhìn anh ta.
Trương Hiên Minh bị dọa giật mình, vội vàng nhắm mắt lại. Tuy người giấy không có ngũ quan đầy đủ, nhưng dáng đi rất vững vàng, mười phút đã khiêng chiếc kiệu xuống đến chân núi. Trương Hiên Minh loạng choạng đi xuống kiệu, hai chân vẫn run rẩy: "Quả là rất kích thíchl"
Còn chưa kịp cảm thán thêm, điện thoại trong túi chợt kêu, Trương Hiên Minh vội vàng nghe điện thoại, tiếng khóc của mẹ truyền đến từ đầu bên kia: "Con đang ở đâu thế? Mẹ và cha con tìm con suốt mấy tiếng rồi."
Trương Hiên Minh nói dối, cũng không giải thích rõ mọi chuyện, anh ta chỉ có thể nói bây giờ mình rất an toàn, sau đó gửi định vị sang.
Cúp điện thoại, Trương Hiên Minh hơi ủ rũ hỏi Lý Lạc Phàm: "Chờ cha mẹ tôi đến đây rồi, tôi phải giải thích thế nào? Nếu tôi nói tôi bị quỷ bắt đến đây, liệu họ có nghĩ tôi bị điên không?”
Lý Lạc Phàm tỏ vẻ đồng cảm vỗ vai anh ta: "Tôi không giúp được chuyện này, anh tự nghĩ cách giải thích đi."
Trương Hiên Minh hơi do dự: "Vậy cô giải thích với người nhà của cô thế nào?”
"Không cần giải thích." Lý Lạc Phàm khoát tay, phóng khoáng xoay người bước đi: "Được rồi, hôm nay chỉ có thể giúp anh đến đây thôi."
Trương Hiên Minh vừa định hỏi cô, hơn nửa đêm rồi cô sẽ rời đi kiểu gì, lại thấy Lý Lạc Phàm xoắn một lá bùa, sau đó biến mất khỏi tâm mắt anh ta.
Trương Hiên Minh buồn bực thở dài, anh ta cảm thấy chuyện tình cảm của mình còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
*xx**
Lý Lạc Phàm đang nằm ngủ trên giường chợt tự tỉnh dậy, ăn cơm xong, cô sắp xếp lại những kiến thức quan trọng Vương Mạt đưa rồi ôn tập lại một lần, sau đó tìm một quyển sách dạy xem tướng cô mang về từ địa phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận