Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 318: Chương 318

Chương 318: Chương 318Chương 318: Chương 318
Chương 318: Chương 318
Lý Lạc Phàm vô cảm: "Lợi hại tới cỡ đó àI"
"Thật sự rất lợi hại nha!" Tinh thần của Bành Tư Di vô cùng tỉnh táo, liệt kê từng điểm bằng cách đếm ngón tay: "Cậu có bùa cực phẩm, đây đều là đồ đỉnh cao nha, không có giống như người ba làm thiên sư nghèo túng của mình, chỉ có mười tờ bùa cực phẩm thôi, đều là đồ chỉ để thờ cúng thôi, lễ tết còn phải thắp hương, còn tính đem nó thành đồ gia truyền để nếu sau khi chết sẽ đưa cho em trai của mình nữa chứ.
Lý Lạc Phàm: .....
Sau khi sờ một xấp lá bùa dày cộm trong cặp sách của mình, đột nhiên cô cảm thân bản thân mình thật sự là rất giàu có.
"Trận pháp của cậu thật sự rất lợi hại!" Bành Tư Di quay đầu lại, chỉ về rừng trúc rồi nói: "Mình cũng đã từng đi dạo vài lần nhưng mà đều không phát hiện ra bên rừng trúc có trận pháp, còn cậu thậm chí không cần đến la bàn để hỗ trợ, chỉ nhẹ nhàng vượt qua mê trận, tìm được Ngô Mậu Trúc, còn có ảo cảnh vê ký ức của Ngô Mậu Trúc kia, nó quá chân thật nhưng cậu không cần đi tìm mà đã biết mắt trận nằm ở chỗ đình rồi."
Vẻ mặt của Lý Lạc Phàm ngây thơ vô tội: "Bởi vì nơi đó có âm khí nặng nhất!" Bành Tư Di vỗ tay một cái: "Đó, đến cả mắt Âm Dương cũng cao hơn mình nữa.
Lý Lạc Phàm: .....
Khả năng nịnh người như nước chảy mây trôi này, thật là...
"Nhiếp hồn đại pháp của Ngô Mậu Trúc." Bành Tư Di nhớ tới liền nghiến răng: 'Nếu như mình không có bùa bảo vệ, chỉ sợ hồn phách có thể đã bị ông ta †úm ra ngoài, mà cậu lại không cần bùa, ông ta cũng không thể làm gì được cậu. Cảm giác đó giống như kiểu chênh lệch cấp độ vậy, dù ông ta có làm gì thì cũng không thể qua được mắt của cậu, chỉ có thể thành thật quỳ gối xin hàng.' "Lợi hại nhất chính là..." Bành Tư Di nhìn Lý Lạc Phàm với vẻ ngưỡng mộ: "Thế mà cậu còn quen biết với quỷ sai, quỷ sai không chỉ nghe theo lời cậu mà cậu còn có thể đến địa phủ mượn gương của Mạnh bà nữa. Hơn hết quan trọng nhất chính là còn mượn được thật. Nói thật thì cho dù mình có nằm mơ cũng không dám mơ một giấc mơ như thế này!"
Lý Lạc Phàm vòng tay qua cổ của Bành Tư Di: "Muốn học không?" Bành Tư Di gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó cô ấy trả lời: 'Muốn, rất muốn, rất rất muốn. Từ nhỏ mình đã thích huyền học, nhưng ba lại không chịu dạy, cho nên mình chỉ có thể nghe lén vài câu hoặc tự tìm tòi. Nhưng cậu cũng biết mà mấy đồ đó có thể có bao nhiêu là thật, cho nên mình chỉ biết xem tướng đại khái mà thôi.'
"Mình thì biết rất nhiêu." Lý Lạc Phàm đếm ngón tay: "Đạo pháp, xem tướng, trận pháp, phong thuỷ, thuật luyện kim, bùa chú, có thể nói, chỉ cần là huyền học mà cậu từng nghe thì mình đều biết. Đến cả linh phù cực phẩm mà ba cậu xem thành bảo vật..."
Lý Lạc Phàm mở balo của mình ra, lộ ra một túi chứa đầy chúng: "Tất cả đều là cực phẩm linh phù, đều là do mình vẽt”
Hai mắt của Bành Tư Di sắp lòi ra ngoài, nước miếng cũng sắp rớt xuống. Lý Lạc Phàm duỗi tay, khép miệng của cô ấy lại, sau đó đưa lá bùa quơ quơ trước mắt cô ấy: "Bắt quỷ, vẽ bùa hay phá trận, xem phong thủy, chỉ cần cậu muốn học, mình đều có thể dạy, mình không dám chắc rằng cậu có thể học sâu được bao nhiêu, nhưng nếu từ giờ đến lúc cậu học xong đại học, thì có lẽ trình độ của cậu cũng ngang cấp đại sư.
Bành Tư Di cười đến vẻ mặt mơ mơ màng màng: "Mình cảm thấy lúc đó mà mình đi so với ba mình, chắc chắn mình là người mạnh hơn nha. "Nhưng mình không dạy không công đâu. Lý Lạc Phàm nói, bàn tay đặt ở trên vai của Bành Tư Di: "Vừa rồi, cậu cũng thấy đó, mình rất quen thuộc với người dưới Địa phủ, ngày thường cũng hỗ trợ người bên đó bắt một ít lệ quỷ gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận