Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 383: Chương 383

Chương 383: Chương 383Chương 383: Chương 383
Chương 383: Chương 383
Hắc Vô Thường thoải mái thu xích sắt lại: "Được. Vậy cô dùng trước đi, đợi xong việc thì gửi một tin nhắn, anh em chúng tôi sẽ lên đây dẫn bà ta đi."
Lý Lạc Phàm gật đầu nói cảm ơn: "Được, đợi tôi làm xong việc này sẽ mang thêm chút đồ ăn xuống dưới cảm ơn hai người.'
Hắc Bạch Vô Thường khoát tay, tay kéo xích sắt lôi anh linh và Lạc Mai đi tới quỷ môn.
Anh linh vừa ra đời đã hết, sau đó bị bà lão coi thành công cụ giết người, đối với cậu nhóc mà nói thì ở nhân gian toàn là ký ức đau khổ, đi tới Địa phủ ngược lại là một sự giải thoát. Mà Lạc Mai lại không giống như vậy, mặc dù cô ta biết mẹ mình cưỡng ép mình ở lại nhân gian chỉ vì tình yêu ích kỷ mà thôi, chính vì thế mà không tiếc việc để cô ta gánh vác tội nghiệt và hình phạt mấy trăm năm. Nhưng một đời ngắn ngủi của cô ta đều trải qua cùng mẹ, cảm giác của cô ta đối với mẹ cực kỳ phức tạp, có hận cũng có yêu, có giải thoát cũng có không nỡ.
Lúc đi ngang qua bà lão đang bị trói, Lạc Mai không kìm được mà rơi nước mắt, há miệng, lần cuối cùng gọi một tiếng: "Mẹ..."
So với sự đau khổ của Lạc Mai, rõ ràng là bà lão máu lạnh hơn rất nhiều, bà ta mím chặt đôi môi khô của mình, trên mặt chứa đầy sự châm chọc: "Mày gọi tao thêm một lần, đợi đến lúc mày tiến vào mười tám tầng địa ngục chịu phạt sẽ phải mắng tao nhiều thêm một lân, hà cớ gì phải gây xui xẻo cho tao. Tao là người không có kiếp sau, vốn nghĩ có một đứa con như mày là đủ rồi, chỉ cần có thể khiến mày ở bên cạnh tao mãi mãi, tao sẽ không cô đơn. Kết quả không ngờ tới mày lại vô tích sự như vậy, tất cả mọi chuyện tao đều làm rồi, vậy mà mày cũng không cướp được một cơ thể nào, sớm biết mày vô dụng như vậy thì tao không nên lãng phí thời gian nhiều năm như vậy vì mày."
Giọt huyết lệ cuối cùng của Lạc Mai rơi trên mặt đất, Bạch Vô Thường đã thấy quen cảnh sinh li tử biệt rồi, đã hình thành thói quen với những chuyện như thế này từ lâu. Kéo dây xích sắt, Bạch Vô Thường nhắc nhở: "Được rồi, nếu đã nói xong lời từ biệt rồi thì nên đi thôi."
Lạc Mai không nhìn bà lão nữa, mà cúi đầu bước từng bước theo Hắc Bạch Vô Thường đi vào quỷ môn.
Bà lão ngẩng đầu nhìn bóng lưng nhỏ bé gây yếu của Lạc Mai, mãi đến khi quỷ môn biến mất bà ta mới chậm rãi hỏi: "Có phải tôi đã sai rồi không?"
Lý Lạc Phàm khẽ a lên một tiếng: "Chỗ sai của bà rất nhiều, bà muốn nói chuyện nào?” "Tất cả đều sai rồi." Bà lão lẩm bẩm nói: "Nếu như lúc đầu tôi buông tay để con bé chết yểu, không học pháp thuật, không ăn nấm linh chi, có thể chúng tôi đã chuyển kiếp đầu thai thành mẹ con một lần nữa từ lâu, chứ không phải như bây giờ, người không ra người, quỷ không ra quỷ."
Lý Lạc Phàm đánh giá thẳng thừng nói: "Sở dĩ bà cảm thấy mình đã làm sai chẳng qua là bởi vì bà không chấp nhận nổi kết quả, nếu như lúc này Lạc Mai đã cướp được cơ thể thành công, bà sẽ chỉ cảm thấy mình tính toán tốt. Chút hối hận này của bà còn không bằng nước mắt cá sấu!"
Trợn mắt một cái, Lý Lạc Phàm không để ý tới bà lão nữa, mà thay đổi trận pháp rừng trúc, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Liễu Như Thị: "Mau tới rừng trúc ở khuôn viên phía bắc của Đại học Đế Đô, tôi bắt được một người rồi. Tôi nghĩ rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thể gặp mặt vị mưu sĩ đại nhân kia"
Mười phút sau, Liễu Như Thị bị Lý Lạc Phàm đánh thức vội vàng lái xe tới Đại học Đế Đô, sau khi trình giấy tờ chứng nhận ra thì trực tiếp lái xe tới chỗ rừng trúc. Lúc này trời đã tờ mờ sáng, phần lớn thây cô và học sinh đều đang trong giấc mộng đẹp, trong sân trường trống rỗng chỉ có vài người.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh rừng trúc, Liễu Như Thị đã quen đường đi thẳng vào trận pháp, vừa nhìn đã thấy Lý Lạc Phàm đang ngồi dưới đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận