Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 258: Chương 258

Chương 258: Chương 258Chương 258: Chương 258
Chương 258: Chương 258
Không được, cuộc hôn nhân này nhất định phải thành!" Một người phụ nữ khác với đôi mắt cụp xuống, khuôn mặt gầy gò rất không vui: "Lúc nó trốn đi học cấp hai, cấp ba chị nên nhốt nó trong nhà, được thế thì cũng chẳng hư đốn như bây giờ."
Mẹ Trần cũng có vẻ có chút tiếc nuối: "Lúc đó các thây cô và hiệu trưởng nhà trường luôn đến tìm con bé, chị cũng không dám nhốt nó lại. Hơn nữa bây giờ nói chuyện đó có ích gì? Không biết nó đã đi đâu, chúng ta cũng có bắt được nó đâu? Nó không ở đây thì cuộc hôn nhân làm sao quyết định được?”
Nghe vậy, vợ lão Nhị kéo tay áo người phụ nữ bên cạnh, nhét vào tay bà ta hai quả chà là: "Thím Lý, thím đã giúp sắp xếp cuộc hôn nhân này, thím cho chị ấy xin ý kiến đi." Thím Lý cắn chà là, đảo mắt một vòng, nửa thật nửa giả nói: "Em đã xem ảnh của con bé nhà chị rồi, bát tự của nó cũng hợp. Bà đồng nói họ là một cặp trời sinh, đối phương cũng rất thích con bé. Nếu Chiêu Đệ quay lại đính hôn rồi kết hôn thì hai trăm nghìn tệ tiền sính lễ nhất định không thành vấn đề, nhưng nếu không quay lại thì giá sẽ không còn như trước nữa.
Mẹ Trần và vợ lão Nhị nhìn nhau, nghe ra có gì đó không đúng trong lời nói của người kia: "Nếu nó không về, gia đình họ cũng bằng lòng lấy cô con dâu này sao?"
Thím Lý nhổ những quả chà là trong miệng xuống đất, cong môi: "Em không ngại nói thật với chị. Sở dĩ người ta sẵn sàng bỏ ra hai trăm nghìn để cưới con gái chị là vì con trai nhà đó sức khỏe không tốt, cưới con bé về là để xung hỉ."
Vợ lão Nhị gật đầu: "Người xưa có câu, xung hỉ thì bệnh sẽ khỏi." 'Dù sao cũng khó nói có linh nghiệm hay không. Nếu linh nghiệm thật thì hai vợ chồng sẽ sống với nhau đến hết cuộc đời. Nếu không thì khi con nhà họ không còn nữa, Chiêu Đệ nhà chị sẽ được bảo vệ. Nếu sau này mất đi thì phải chôn chung với con nhà họ." Thím Lý đưa tay bốc một nắm chà là khác, vừa ăn vừa nói: "Bây giờ gia đình đó đã tìm được vài cô gái, nhưng bát tự của con gái nhà chị là thích hợp nhất, nhà kia cũng sợ con gái chị không vê, bà đồng đã đưa ra vài biện pháp, không về có thể kết hôn không, có lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, nhờ trời, đất, quỷ thân làm chứng. Chỉ cần nhà chị đồng ý và in dấu vân tay vào hôn thư*, chuyện này xem như xong. Nhưng cách này chỉ có hai mươi nghìn tệ thôi!
(*ở đây mình vẫn để hôn thư thay vì giấy đăng ký kết hôn nha, chỗ mẹ Trần là chốn quê mùa, với lại giấy đăng ký cân được ra cục ký đàng hoàng). Vợ lão Nhị nghe vậy, hai mắt sáng lên, vội vàng kéo tay áo mẹ Trần: "Chị dâu, hai mươi nghìn tệ cũng được, miễn phí mà."
Mẹ Trần tham lam: "Nhưng so với hơn hai trăm nghìn còn xa lắm, hai mươi nghìn không xây nhà được!"
Thím Lý trợn mắt, không khách khí nói: "Nhà họ sẽ tổ chức đám cưới trong ba ngày nữa, nếu trong vòng ba ngày chị gọi được con gái về, tiền sính lễ sẽ là hai trăm nghìn tệ. Nếu không thì, chị chỉ lấy được hai mươi nghìn tệ mà thôi, ít ra chị cũng có tiên làm sính lễ cho con trai mình.”
Nghe vậy, mẹ Trân không do dự nữa mà vỗ đùi quyết định: "Được rồi, chị đồng ý!"
Thím Lý lấy hôn thư và mực đóng dấu đã chuẩn bị sẵn ra: "Nào, in dấu vân tay bên dưới, nếu biết viết thì viết tên vào.' "Biết!" Mẹ Trần viết tên và dấu vân tay lên hôn thư mà không đọc nội dung.
Thím Lý và vợ lão Nhị nhìn nhau với nụ cười đắc ý trên môi.
"Lệnh của cha mẹ, cũng phải để đương gia* nhà chị in dấu vân tay vào." Thím Lý từ trong túi xách lấy ra một chiếc phong bì dày cộm, cho bà ta xem những tờ tiên giấy màu đỏ bên trong: "Sau khi lấy được vân tay của đương gia, tôi đưa tiên sính lễ liên!"
*người làm chủ gia đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận