Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 356: Chương 356

Chương 356: Chương 356Chương 356: Chương 356
Chương 356: Chương 356
Lý Lạc Phàm nghe vậy lập tức ném sợi dây ra, trói giường và Khổng Giáp lại với nhau rồi kéo đến trước mặt mình.
Một giây tiếp theo, Khổng Giáp mở mắt ra, chạm phải ánh mắt của Lý Lạc Phàm.
"Mẹ kiếp!" Tay Lý Lạc Phàm run lên, sợi dây gã đang cầm lập tức siết chặt lại một chút, mắt thường có thể nhìn thấy một vết hăn sâu nơi Khổng Giáp bị trói bằng dây thừng trên giường.
Ánh mắt Khổng Giáp cứng ngắc chuyển hai lần, từ mặt Lý Lạc Phàm chuyển sang mặt Liễu Như Thị, không biết nơi nào đụng chạm đến gã mà đột nhiên gã vùng vẫy kịch liệt, trong miệng gâm gừ không ngừng không biết gã đang nói cái gì, chỉ có thể đoán được tâm trạng gã rất tức giận.
"Quả nhiên tính tình của gã vẫn tệ hại như xưa, đức hạnh như vậy mà còn dám chửi bới người khác. Chẳng qua tiếng phổ thông của gã không chuẩn, phát âm cũng không rõ ràng, nói nhiều như vậy cũng không biết gã đang nói gì.' Lý Lạc Phàm cố gắng khống chế sợi dây trong tay quay đầu hỏi Liễu Như Thị: "Anh nghe hiểu không?"
Liễu Như Thị quay đầu nhìn Lý Lạc Phàm, trả lời từng chữ: "Giết chết cô!" Lý Lạc Phàm bị ba chữ này làm cho giật mình, toàn thân nổi da gà, cô vô thức dùng tay trái lấy ra lá bùa giấy, cảnh giác nhìn Liễu Như Thị. Liễu Như Thị mang vẻ mặt vô tội dang hai tay: "Không phải tôi nói, là gã nói, không phải cô kêu tôi phiên dịch sao?”
"Đồ điên!" Lý Lạc Phàm tức giận trừng mắt nhìn anh: "Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng anh là Boss lớn sau màn."
Liễu Như Thị nhìn chằm chằm vào mặt Lý Lạc Phàm hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Nếu là như vậy thì sao?”
Lý Lạc Phàm lập tức sửng sốt, không kịp phản ứng.
"Tôi chọc cô chơi thôi." Liễu Như Thị quay đầu nhìn Khổng Giáp, giọng nói có chút thất thường: "Nếu là tôi, không cần cô động thủ đã tự hồn phi phách tán rồi."
Lý Lạc Phàm nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ cười với anh "Anh vì giọt máu trong tim kia mà bất an sao? Nếu anh có quan hệ với mưu sĩ thì tôi không thể chạy thoát được. Đừng quên, là hai chúng ta cùng mở cửa."
Liễu Như Thị khẽ mỉm cười, không nói thêm nữa mà rút ra một thanh kiếm nâng mặt Khổng Giáp lên, cẩn thận nhìn kỹ: "Hồn phách của gã đã bắt đầu tiêu tán, thần trí còn lại cũng không nhiều lắm, chỉ sợ không tra ra được gì."
Lý Lạc Phàm không cam lòng đặt bùa thức tỉnh lên trên cơ thể Khổng Giáp, ánh mắt của Khổng Giáp dường như ngưng tụ trong một giây, rồi lại phân tán, tiếp tục lặp lại những từ mà Lý Lạc Phàm không thể hiểu được trong miệng. Quả nhiên sản phẩm thất bại bị mưu sĩ vứt bỏ, mưu sĩ cũng không thèm đối phó với gã, để gã tự sinh tự diệt ở đây." Lý Lạc Phàm cẩn thận nhìn thất khiếu của gã, đột nhiên nói: "Huyệt vị của gã chưa đóng lại hoàn toàn, có thể rút hồn phách gã ra."
"Tỷ lệ thành công không cao." Liễu Như Thị quan sát rồi nói: "Nhưng nếu cô muốn cứu gã thì có thể thử một lần."
Lý Lạc Phàm vung tay hất Khổng Giáp xuống đất, khi gã còn chưa kịp phản ứng đã nhảy tới bên cạnh gã, móc Lang Nha Bổng ra đánh thật mạnh, trực tiếp đập cho huyệt đạo đã bị phong ấn mở ra.
Liễu Như Thị nhìn nửa đầu của Khổng Giáp vỡ vụn, không nói nên lời: "Sao một cô gái nhỏ như cô lại sử dụng pháp khí thô kệch như vậy? "Rút thưởng trúng được." Lý Lạc Phàm cười haha, đắc ý xoay chiếc Lang Nha Bổng trong tay một cách tự hào: "Lúc đầu tôi nghĩ nó xấu, nhưng sau khi sử dụng mới nhận ra rằng quá đã, rất dễ sử dụng, vừa tiện tay vừa đã, nhưng lúc đánh quỷ dữ thì phải nhẹ nhàng, nếu không bị một gậy đập cho hồn phi phách tán cũng không tốt."
Khi hai người đang nói chuyện, Khổng Giáp đột nhiên mở mắt ra lần nữa, đứng người dậy lao về phía Lý Lạc Phàm, tốc độ nhanh đến mức để lại bóng. Lý Lạc Phàm liếc nhìn qua khóe mắt nhưng cô chưa kịp nhấc Lang Nha bổng lên thì móng tay dài của Khổng Giáp đã đến mặt cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận