Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 399: Chương 399

Chương 399: Chương 399Chương 399: Chương 399
Chương 399: Chương 399
Đúng như những gì cô và Liễu Như Thị đã nói, cô cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình nên nhất định phải đến đây.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc Phàm cảm thấy bình tĩnh lại, ngón tay xoa xoa sợi dây khóa hồn quanh eo rồi quay đầu nhìn Liễu Như Thị: "Chúng ta đi vào thôi." "Tôi đi trước." Liễu Như Thị vươn tay kéo Lý Lạc Phàm về phía sau: "Đi theo tôi."
Cánh cửa Thanh Đồng kêu cọt kẹt rồi mở rộng hơn, có thể mơ hồ nhìn thấy một ngọn núi bên trong.
Lý Lạc Phàm có chút khó hiểu, cô tưởng mình nhìn nhâm nhưng khi đi theo Liễu Như Thị bước vào thì lập tức há hốc mồm, bên trong cánh cửa Thanh Đồng, một thế giới khác đã thay đổi: trời xanh mây trắng, những tòa tháp cao chót vót, dưới chân núi có những ngôi nhà thô, tựa như là thế giới có từ ngàn năm trước vậy.
"Đây là một không gian khác hay là thế giới thực?" Lý Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn bâu trời, mặt trời chói chang treo trên bầu trời, nhiệt độ và ánh sáng đều không có vẻ giả tạo.
Liễu Như Thị cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, anh giật mình sững sờ nhìn đỉnh núi, chưa kịp định thần lại cho đến khi nghe thấy Lý Lạc Phàm gọi mình.
"Hình như có một ngôi nhà trên đỉnh núi, chắc mưu sĩ ở trên đó." Lý Lạc Phàm quay sang Liễu Như Thị, hỏi: "Chúng ta lên xem thử nhé?"
Liễu Như Thị nhìn Lý Lạc Phàm, thăm dò hỏi: "Dưới núi có mấy căn nhà, cô không cần đi xem sao?"
Lý Lạc Phàm sửng sốt, sau đó gãi gãi đầu khó hiểu: "Không biết tại sao, chỉ là tôi cảm thấy những căn phòng đó chỉ là vật trang trí, mưu sĩ nên ở trên đỉnh núi."
"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy." Liễu Như Thị quay người như không có chuyện gì xảy ra, đi thẳng về phía ngọn núi.
Ngọn núi này không phải là thấp, theo lý thì hai người nên sử dụng bùa Thần Hành để lên tới đỉnh núi trong thời gian ngắn nhất, nhưng Liễu Như Thị chỉ vừa chắp hai tay sau lưng vừa nhìn về phía phong cảnh trên núi vừa chậm rãi leo lên núi. Lý Lạc Phàm đi theo phía sau anh không còn lo lắng và căng thẳng nữa, thay vào đó là cùng nhau thưởng thức phong cảnh.
Cuộc hành trình dù có kéo dài bao lâu cũng sẽ kết thúc, hai người gần như đã đến đỉnh núi trước khi kịp nhận ra, rải rác cách đó là vài ngôi nhà, Lý Lạc Phàm càng nhìn càng thấy quen quen, như thể đã gặp ở đâu đó.
Cô không nhịn được đi vê phía một trong số căn nhà, đẩy cánh cửa hé mở, đồ đạc bày biện bên trong đập vào mắt.
Trong lòng Lý Lạc Phàm run lên, cô nhớ tới mình đã gặp phải một cơ quan ảo ảnh ở không gian trong hang núi. Ảo ảnh đó là một thế giới gân gũi với thời cổ đại, sư phụ của cô trông giống hệt Liễu Như Thị.
Trong ảo ảnh, sư phụ sống trong ngôi nhà trên đỉnh núi.
Lý Lạc Phàm liếc nhìn Liễu Như Thị và chạy nhanh về phía đỉnh núi, thế giới trong ảo cảnh và nơi này giống nhau, những cái cây giống nhau, những bông hoa giống nhau và những ngôi nhà giống nhau. Cô lấy hết can đảm đẩy cửa ra, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt.
Bóng người nhận ra có người ởi vào, chậm rãi quay người lại, đúng như lời bà lão nói, khuôn mặt hắn ta bị sương mù đen bao phủ, không nhìn rõ mặt. Nhưng điều mà bà lão không nói ra là, dáng người và phong thái của người đàn ông này cứ như là một Liễu Như Thị khác, cũng là một người khác Liễu Như Thị.'Cuối cùng thì cô cũng tới."
Cả người Lý Lạc Phàm căng thẳng, nhìn người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, cô như mất đi khả năng suy nghĩ, đầu óc trống rỗng.
Lúc này, Lý Lạc Phàm cảm giác được một bàn tay ấm áp đặt lên vai mình, sau đó hơi thở quen thuộc của Liễu Như Thị chui vào khoang mũi của cô, cơ thể Lý Lạc Phàm thả lỏng, lý trí dần dần trở lại, cô không khỏi quay đầu lại nhìn Liễu Như Thị, chợt bối rối...
Đại ca, anh đeo mặt nạ khi nào thế? Anh có biết làm những chuyện này bây giờ vô ích lắm không? Hai người có thân hình trông giống nhau, giọng nói giống nhau, mang cái thứ đồ chơi này thì người ta không nhận ra sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận