Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 60: Chương 60

Chương 60: Chương 60Chương 60: Chương 60
Chương 60: Chương 60
Nghĩ đến tập đoàn Minh Quang trị giá hàng chục tỷ, Trân Dư Thịnh bình tính lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Bà nói đúng, là do tôi nóng nảy. Đợi nó về nhà phải cố gắng dỗ dành nó thật tốt, tranh thủ ký hiệp định càng sớm càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng."
"Ông yên tâm đi." Phương Lục Bình tràn đầy tự tin: "Ông còn không biết tài dỗ dành người khác của tôi sao, bảo đảm ngoan ngoãn luôn."
Trân Dư Thịnh nở nụ cười, bờ vai cứng ngắc cũng dần thả lỏng, thoải mái tựa lưng vào ghế: "Vậy chuyện này giao cho bà, phòng của con bé bà cho người dọn dẹp lại, chuẩn bị thêm một ít quân áo. Tôi thấy vóc dáng của nó cũng không khác Ngưng Vi nhà mình lắm đâu.
Giọng nói của Phương Lục Bình trộn lẫn ý cười: "Trong tủ của Ngưng Vi có rất nhiêu quân áo con bé chưa mặc bao giờ mua xong lại nói không thích. Không thì đưa chúng cho Lạc Phàm, dù sao nó cũng không nhận ra là đồ cũ đâu. Trân Dư Thịnh khẽ cau mày, nhưng nghĩ đến khuôn mặt rất giống mẹ mình của Lý Lạc Phàm, ông ta lại thả lỏng lông mày: "Bà cứ xem rồi làm, đừng làm hỏng chuyện của tôi là được."
"Ông đừng lo, tôi mà để tiền bay mất sao. Phương Lục Bình tức giận nói: "Hơn nữa, tôi cũng muốn nhanh chóng hoàn thành mọi việc rồi tổ chức đám cưới với ông. Chúng ta đã ở bên nhau hai mươi năm, con trai, con gái đều lớn cả rồi, vậy mà hai chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn, đúng là vô lý."
Trân Dư Thịnh ừm ừm hai tiếng, sau đó cúp điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng. Ông ta rất thích Phương Lục Bình, không chỉ vì bà ta quyến rũ mà còn vì họ có tính cách giống nhau. Ở cùng nhau bình thường thì không sao, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không đăng ký kết hôn với Phương Lục Bình.
Ông ta không muốn trở thành Lý Minh Châu tiếp theo.
*xx***%
Trân Dư Thịnh đến rồi đi, nhưng suy nghĩ của Lý Lạc Phàm lại bị gián đoạn, đọc mãi không vào cuốn sách tướng số trên tay. Cô chỉ đành đặt cuốn sách sang một bên, lấy trong ngăn kéo ra một lá bùa, mở đường dẫn đến địa phủ, bước vào không chút do dự.
Một giây tiếp theo, Lý Lạc Phàm xuất hiện ngay trước cửa tòa văn phòng nhỏ của cô ở địa phủ trước kia, cô mở cửa ra, Bạch Tiểu Soái thường đến chơi cũng không có ở đây, văn phòng trống rỗng, thỉnh thoảng có tiếng bíp bíp ngẫu nhiên vang lên từ màn hình lớn.
Lý Lạc Phàm đứng trước màn hình hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Tiểu Soái: "Linh hồn của mẹ tôi còn ở địa phủ không?" Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó mới ngập ngừng nói: "Việc luân hồi không phải trách nhiệm của tôi, quản lý quỷ lạc cũng không nằm trong phạm vi công việc của tôi, tôi thực sự không tra ra được. Hơn nữa cho dù bà ấy thực sự vẫn còn ở địa phủ, tôi cũng không có quyền đưa bà ấy tới trước mặt cô, nếu không thì để tôi đi hỏi thăm giúp cô."
Lý Lạc Phàm nản lòng, Bạch Hiểu Soái chỉ là một quỷ sai bình thường, chuyện này có lẽ anh ta không giải quyết được thật. Cấp bậc cao hơn Bạch Hiểu Soái một chút là Hắc Bạch Vô Thường, mặc dù cô biết anh ta, nhưng họ không thường xuyên tiếp xúc, không thân thiết như với Bạch Tiểu Soái, bọn họ chưa chắc đã giúp cô.
Ngoài họ ra, người cô quen ở địa phủ chỉ có là giáo viên các môn. Trong mắt Lý Lạc Phàm như đang lướt qua từng môn một: Đạo pháp, bùa chú, chiêm tinh, bói toán, Lục Nhân, Kỳ Môn Độn Giáp, tương mệnh, đoán chữ, gieo quẻ, ... Bạch Tiểu Soái từng nói, giáo viên của mấy môn này đều do lão đại đích thân lựa chọn, đều là những cao thủ hàng đầu trăm ngàn năm khó gặp. Những giáo viên này không đi đầu thai, trải qua kiếp sống ma quái dài ngày và nhàm chán ở địa phủ. Bây giờ có thể dạy một học sinh sống sờ sờ, truyền lại kỹ năng của họ cho hậu thế, nên mấy hôm nay bọn họ đều rất vui mừng, thậm chí còn bắt đầu lớp học tích cực hơn Lý Lạc Phàm, thỉnh thoảng ám chỉ cho nên bổ sung giờ dạy học của mình trong thời khóa biểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận