Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 250: Chương 250

Chương 250: Chương 250Chương 250: Chương 250
Chương 250: Chương 250
"Không cân!" Trịnh Tử Vũ từ chối một cách lạnh lùng nói: "Tôi không muốn dính dáng gì đến các người nữa, tiền của ông thì ông hãy giữ lại mà nuôi Tiên Bảo đi." Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn vê phía Lý Lạc Phàm: "Vừa nãy cô nói có thể làm cho tôi một tâm nguyện, chỉ cần nằm trong khả năng của cô?"
Lý Lạc Phàm dương hạ lông mày: 'Cậu có tâm nguyện gì?"
Trịnh Tử Vũ giơ một ngón tay ra vừa chỉ vào Tiên Bảo đang ló cái đầu nhỏ ra: "Tôi với cậu ấy dùng chung một thân xác những năm năm, cậu ấy vẫn luôn biết đến sự tồn tại của tôi, cho rằng tôi là anh trai của cậu ấy. Tôi muốn xin cô giúp tôi xóa hết những ký ức liên quan đến tôi đi cho cậu ấy, để tránh cậu ấy ngày nào cũng gọi tôi là anh trai, khiến cho hồn phách tôi ở dưới địa phủ cũng không yên." Trong nháy mắt nước mắt của Mã Minh Khuê rơi xuống, nhông kìm lòng được cúi đầu trước Trịnh Tử Vũ, thì thào nói "Cảm ơn".
Trịnh Tử Vũ hơi mím môi, hừ nhẹ một tiếng: "Ai làm người ấy chịu, tôi không phải loại người giận cá chém thớt, nhưng người mà tôi phải hận thì tôi sẽ mãi mãi không tha thứ." Hắn ta nhìn vê phía Mã Minh Khuê, ánh mắt lóe lên một tia oán hận: “Mã Minh Khuê, tôi đợi ông ở dưới địa phủ."
Lý Lạc Phàm vung tay lên đốt lá bùa, trong hầm rượu trống rỗng xuất hiện một con đường tối om không nhìn thấy đáy, âm khí thuần khiết từ bên trong từ từ tỏa ra. Mượn âm khí, Phùng Thần Dân đứng ở cửa hầm rượu đã lâu cuối cùng cũng nhìn thấy được Trịnh Tử Vũ, lập tức bị dọa cho trợn tròn mắt.
Trịnh Tử Vũ ý thức được việc Phùng Thần Dân đã nhìn thấy mình, khẽ gật đầu với ông ấy, giọng mang vẻ áy náy nói ra: "Bác, cháu không có ý gì cả, vừa nãy cháu đã làm cho bác sợ, thật ra thì cháu không có ý muốn làm tổn thương bác, chỉ đơn giản là muốn dọa cho bác đi mà thôi. Cháu đã làm hỏng ghế sô pha ở phòng khách nhà bác, lại còn làm dính lên không ít vết máu, kiếp sau cháu sẽ bù đắp lại nhé."
Hai cánh tay Phùng Thân Dân thả xuống như vô hình, đầu óc cũng có chút không thể kiểm soát được: "Không cần phải bồi thường, bác sẽ đốt vàng mã cho cháu"
"Anhl" Tiên Bảo luôn bị ngăn ở phía sau không nhịn được lại ló đầu ra, nhìn theo bóng lưng của Trịnh Tử Vũ gọi một tiếng. Hồn Trịnh Tử Vũ dừng bước lại, chắp tay sau lưng vẫy bừa hai cái, bước đi vào hố đen đầu cũng không ngoảnh lại.
Quỷ môn đã đóng lại, Lý Lạc Phàm vừa vân vê ngón tay một cái, một ngọn lửa từ đâu ngón tay của cô bay ra, nhanh chóng đốt sạch âm khí ở trong hầm rượu.
Tiên Bảo hình như đã nhận ra cái gì đó, khóc oa một tiếng to, Lý Lạc Phàm thở dài một cái, móc ra bút Bạch Ngọc vẽ một nét bùa lãng quên lên trên trán của Tiên Bảo. Tiên Bảo trừng mắt nhìn, nghiêng đầu một cái ngã vào lòng của Mã Bác Kim ngủ mê man.
Lý Lạc Phàm tinh tế quan sát Tiên Bảo một hồi, quay đầu nói với Mã Bác Kim: "Trước đó Trịnh Tử Vũ và Tiên Bảo vẫn luôn dùng chung một thân xác, hơn nữa tính đến nay thì thời gian mà Trịnh Tử Vũ dùng cỗ thân thể này tương đối nhiều. Khi hồn phách của Trịnh Tử Vũ xuất hiện, thì hôn phách trong người Tiên Bảo lại là chìm vào trạng thái ngủ say, điều này dẫn đến việc sức khỏe của Tiên Bảo sẽ yếu một chút, tâm trí phát dục so với những đứa trẻ khác cũng sẽ chậm hơn nhiều, nói một cách khác tâm lý tuổi của cậu nhóc hiện giờ chắc cũng chỉ có hai đến ba tuổi, các người chắc sẽ phải kiên nhẫn từ từ dạy bảo cho cậu nhóc."
Mã Bác Kim lau nước mắt, nghẹn ngào nói ra: "Chỉ cân đứa bé không có bệnh tật không gặp tai ương gì là được, những cái khác chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Chờ lần này trở về, tôi sẽ bán hết nhà ở quê đi, dẫn theo Tiên Bảo đến nơi khác sống, tránh việc những người quen biết lại lời ra tiếng vào nói Tiên Bảo nhà chúng ta bị bệnh thần kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận