Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 331: Chương 331

Chương 331: Chương 331Chương 331: Chương 331
Chương 331: Chương 331
Nhưng những thứ này đều không có gì đáng sợ cả, điều khiến cô ấy cảm thấy hoảng sợ đó chính là không nhìn thấy hình dáng của Lý Lạc Phàm ở đâu.
Nhịp tim của Bành Tư Di ngay lập tức tăng nhanh, ngay khi cô ấy đang bối rối, đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn ngoài sân, nghe âm thanh ước chừng có ít nhất mười mấy người.
Người đến một nơi như thế này chắc chắn không phải là con người, Bành Tư Di nhanh chóng nhìn xung quanh và phát hiện ra cánh cửa của một căn phòng phía sau cô ấy đang hé mở, lúc này cô ấy không có thời gian để suy nghĩ nhiêu cho nên liên chui vào trong. Cô ấy vừa núp sau cửa thì lập tức có một nhóm "người" ở ngoài cổng sân đi vào.
Bành Tư Di nhìn theo khe cửa, da đầu của cô ấy đột nhiên tê dại, đó hoàn toàn không phải là người sống mà là một đáp xác khô. Bọn họ đi vào trong sân, dường như phát hiện có điều gì không ổn, tên câm đầu nhăn mũi ngửi ngửi xung quanh.
Bành Tư Dị lập tức bịt chặt miệng và mũi của mình lại, cô ấy căng thẳng không dám cử động thậm chí là thở.
Xác khô dẫn đầu đánh hơi xung quanh, nhưng dường như không tìm thấy gì, nó nghiêng đầu nghi hoặc, sau đó để chuyện này qua một bên, dẫn theo một đám "người" vào căn phòng đối diện.
Bành Tư Di nhẹ nhàng thở ra, may mắn là cô ấy đã không chọn sai chỗ khi trốn, nếu không cô ấy đã bị những xác khô này phát hiện.
Ngay lúc cô ấy còn đang vui mừng, thì tiếng hét thảm thiết của một chàng trai đột nhiên vang lên từ phòng đối diện, sau đó là tiếng kêu cứu thảm thiết. Bành Tư Di mở to mắt nhìn qua khe cửa, lúc này đột nhiên cô ấy cảm thấy có một luồng hơi nóng tỏa ra từ trong túi của mình, giống như lá bùa đang nhắc nhở cô ấy điều gì đó. Mồ hôi lập tức nhễ nhại trên trán, Bành Tư Di cứng ngắc quay đầu lại và nhìn thấy một tên xác khô đang đứng sau lưng mình, nó cao hơn cô ấy một cái đầu, đang chăm chú nhìn cô ấy. Không biết xác khô này đã bao nhiêu năm tuổi nhưng da thịt của nó đã chuyển sang màu đen và nâu, giống như một tấm giẻ rách nhăn nheo bám trên xương cốt.
Xác khô vươn tay định tóm lấy Bành Tư Di, nhưng lại bị ánh sáng vàng phát ra từ bùa hộ mệnh trên người cô ấy chặn lại, nó miễn cưỡng dùng móng vuốt liều mạng chộp lấy ánh sáng vàng đó, dường như muốn xé nát nó. Bành Tư Di tỉnh táo lại và trở tay dùng thanh kiếm tiền xu tiến tới, vừa chạm vào lòng bàn tay của tên xác khô. Đáng tiếc là trong cơ thể của Bành Tư Di không có linh lực, thanh kiếm này chỉ dựa vào sức mạnh của chính cô ấy và sức mạnh của kiếm đồng xu, khó khăn lắm mới đâm thủng tay của tên xác khô. Xác khô gâm lên giận dữ, âm thanh của nó vang lên rất chói tai. Sắc mặt của Bành Tư Di khẽ biến sắc, ngay cả một tên xác khô này mà cô ấy cũng không có cách nào đối phó. Chưa kể là ở trong phòng đối diện có khoảng chục tên xác khô, nếu tất cả bọn chúng đều tới đây, thì cô ấy phải tiêu tốn hơn một nửa số bùa đang có trên người của mình. Cô ấy nhanh chóng rút thanh kiếm đồng xu trong tay trở về, nhân tiện nhìn ra ngoài cửa, bên kia có một xác khô đang đi ra.
Cô ấy quay lại vài bước rồi nhảy đến cửa sổ phía sau, dùng khuỷu tay đẩy cửa sổ mở ra, hai tay nắm lấy song cửa sổ bằng gỗ, dùng chân giãm lên tường để trèo ra ngoài. Sau đó đóng cửa sổ lại, đúng lúc kẹt trúng vào mũi của tên xác khô đang truy đuổi. Phía sau nhà còn có một dãy nhà ở, lân này Bành Tư Di không dám tùy tiện ẩn trốn nữa, nếu như không may đi vào một căn nhà có đầy xác khô thì có lẽ cô ấy sẽ không thể may mắn chạy trốn như vậy. Cô ấy nhìn lên mái nhà, những ngôi nhà này chỉ cao khoảng ba mét, leo lên không khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận