Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 257: Chương 257

Chương 257: Chương 257Chương 257: Chương 257
Chương 257: Chương 257
"Mày đồng ý rồi đúng không?" Giọng nói của mẹ Trần vui vẻ hẳn lên, bà cũng không quên tẩy não Trần Hiểu Nhã: "Gia đình này buôn bán, đã xây một căn nhà lớn trên trấn từ lâu rôi. Mày gả qua đó không những được hưởng phúc, gần nhà, nếu có chuyện gì xảy ra em trai mày còn có thể làm chỗ dựa cho mày!"
"Bà nói xong rồi thì tới lượt tôi" Giọng nói trong trẻo của Trân Hiểu Nhã dứt khoát và quả quyết: "Đầu tiên, tôi sẽ không trở về xem mắt, chứ đừng nói là kết hôn. Nếu bà thèm khát đống sính lễ đó thì tự gả chính mình đi đi, nhưng mà không biết người ta có chịu lấy bà không”
"Chất..."
"Thứ hai, việc tôi yêu ai, kết hôn với ai cũng không liên quan gì đến bà, đừng hòng nghĩ đến việc kiếm một xu nào từ tôi" "Thứ ba, con trai của bà còn chưa học xong cấp hai đã nằm ì ở nhà đến bây giờ, tên phế vật không kiếm được một xu nào, phải nhờ mấy người nuôi mà dám bảo làm chỗ dựa cho tôi. Bà dựa vào đâu mà tự tin vậy? Chỉ vì nó có nhiều hơn tôi một thứ*? Nói cho bà biết, tôi đến nhà mẹ đẻ còn không thèm, huống chi là thằng em trai này. Từ giờ chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa được chứ?”
*thứ mà trai có gái không có nha
"Không được! Dựa vào cái gì! Mẹ Trân giận dữ nhảy dựng lên: "Tao nuôi mày lớn như vậy...
Trần Hiểu Nhã lạnh lùng nói: "Vậy nếu không ngại thì chúng ta tính xem rốt cuộc bà đã nuôi lớn tôi thế nào. Từ nhỏ khi ăn cơm ở nhà đến một hạt tôi cũng không được ăn, trong mắt mấy người, không chết đói thì đã coi như nuôi tôi rồi hả. Ngoài ra, học phí và các chi phí linh tinh hồi tiểu học là do Hiệu trưởng Lý trả cho tôi. Lúc cấp hai học ở thị trấn, là các bạn cùng lớp và giáo viên đã quyên góp học phí cho tôi. Cấp ba và đại học đều là làm thêm, trong khoảng thời gian này, mấy người không hê xuất ra một cắc bạc nào. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã gửi cho bà mười nghìn tệ để đên đáp công ơn nuôi dưỡng của bà với tôi. Tôi nhớ lúc đó đã nói rõ ràng với bà rồi. Sau đó, cứ năm bữa ba ngày bà lại xin tiền tôi, tôi cũng đã thẳng thừng từ chối bà. Sao trí nhớ của bà tệ thế?"
Nói xong những lời này, Trân Hiểu Nhã cảm thấy rất nhẹ nhõm, muốn chọc bà ta càng thêm tức giận: “Trong mắt bà, tôi không phải con gái, mà là một công cụ có thể kiếm được sính lễ. Đáng tiếc, công cụ này không nghe lời của bà! Vê sau bà đừng có áp những suy nghĩ hão huyền lên tôi, ngày mai tôi sẽ đổi số điện thoại để bà không bao giờ liên lạc được với tôi nữal” Sau khi cúp điện thoại, Trân Hiểu Nhã day day thái dương đau nhức, lần nữa thấy may mắn vì mình đã chọn định cư ở tỉnh Nam, một nơi rất xa quê hương. Ở đây, cô ta có thể cách xa cha mẹ và người thân, không ai trong quá khứ biết đến cô ta, cũng không ai biết rằng tên trước đây của cô là Trân Chiêu Đệ. Tên của Trần Hiểu Nhã đã được thay đổi sau khi cô ta mười tám tuổi, khi đó cô ta lấy trộm sổ hộ khẩu và đến đồn cảnh sát để xóa bỏ cái tên "Chiêu Đệ" khiến cô ta chán ghét và xấu hổ, rồi sống một cuộc sống của riêng mình.
Cô ta cảm thấy hiện tại bản thân đã làm được rồi.
Trân Hiểu Nhã thở dài một hơi, cảm thấy tâm trạng rất tốt nên dứt khoát tắt điện thoại, tiếp tục thưởng thức bữa tối của mình.
*
Lúc này, ở bên kia Hoa Quốc, trong một thôn làng nhỏ hẻo lánh và lạc hậu, người phụ nữ gầy gò cúp điện thoại, tức giận phàn nàn với hai người phụ nữ bên cạnh: “Chiêu Đệ không nghe lời chị, dù chị có nói gì thì nó cũng không đồng ý, đúng là không có phúc, nuôi nó chẳng thà nuôi một con lợn còn hơn, đúng là lo công cốc .
Vợ lão Nhị à, chị thấy chuyện xem mắt này chẳng còn hy vọng gì nữa, em giới thiệu một cô gái khác cho gia đình giàu có đó đi."
"Bát tự hợp vậy mà lại không thành? Mấy ngày nay em chạy ngược chạy xuôi là vô ích?
Bạn cần đăng nhập để bình luận