Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 65: Chương 65

Chương 65: Chương 65Chương 65: Chương 65
Chương 65: Chương 65
Lạc Phàm gật đầu: "Đúng vậy, con là Lạc Phàm, con gái của mẹ!"
"Con đưa mẹ từ địa phủ ra sao?" Lý Minh Châu cười đây kiêu ngạo: "Sao con lại giỏi vậy chứ? Là vị đạo trưởng đưa con đi dạy con sao?”
Lý Lạc Phàm có chút kinh ngạc: Mẹ biết ạ?"
Lý Minh Châu gật đầu: 'Lúc mẹ chết không dứt ra được, linh hôn của mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con. Lúc đó có một đạo sĩ đi ngang qua, ông ấy nhìn thấy mẹ rồi bế con lên. Ông ấy nói rằng sẽ chăm sóc con thật tốt, để mẹ yên tâm xuống âm phủ chờ. Mẹ nhìn thấy trên người ông ấy có ánh sáng vàng, nên đã đồng ý giao con cho ông ấy."
Lý Lạc Phàm hít một hơi thật sâu, cô không ngờ rằng hai người thân quan trọng nhất trên đời của cô lại gặp nhau, nhất thời xúc động, quâng mắt đỏ lên.Sư phụ chăm sóc con rất tốt." Lý Lạc Phàm bật khóc: "Chỉ là ông ấy đã qua đời ba năm trước, mẹ có nhìn thấy ông ấy ở địa phủ không?" Lý Minh Châu lắc đầu: "Ông ấy không phải người bình thường, sau khi chết sẽ không ở cùng với hồn phách phàm nhân như chúng ta. Nhưng con yên tâm, ông ấy có công lớn, dù ở nơi nào cũng sẽ sống tốt."
Lý Lạc Phàm khụt khit mũi, quay đầu lau nước mắt, cầm túi đựng tài liệu trên bàn như không có chuyện gì xảy ra: "Mẹ, lần này con nhờ mẹ lên đây vì con có việc cần mẹ giúp. Tháng trước có một người đàn ông tên là Trân Dư Thịnh tới tìm con, nói rằng là cha ruột của con. Ông ta còn nói rằng năm đó bởi vì ông ta tăng ca, xã giao nhiều nên mẹ nảy sinh mâu thuẫn, giận dỗi mang con đi, nên con và ông ta mới chia cách mười mấy năm."
Nghe được ba chữ Trần Dư Thịnh, khuôn mặt xinh đẹp vốn hiền lành của Lý Minh Châu bỗng tràn ngập sự oán giận.
“Nhưng con không tin ông ta.' Lý Lạc Phàm tiếp tục: "Nhìn khuôn mặt ông ta con đã đoán được ông ta là một người độc ác, vứt bỏ rơi vợ con, vì tiên tài mà không từ thủ đoạn. Con rất tò mò tại sao bao nhiêu năm rồi giờ ông ta lại đến đây đòi nhận con gái, không phải ông ta đã là chủ tịch tập đoàn Minh Quang nổi tiếng sao?
"Ông ta chỉ là một con sói mắt trắng, tu hú chiếm tổ, một kẻ phụ lòng mà thôi!" Lý Minh Châu nghiến răng nghiến lợi nói: "Cha mẹ của Trân Dư Thịnh qua đời từ khi còn nhỏ, ông ta trở thành là trẻ mồ côi, năm đó ông ngoại con giúp đỡ tài trợ cho hàng ngàn người, ông ta cũng là một trong số đó. Có thể nói, ông ta được ông ngoại tài trợ học phí và sinh hoạt cho từ tiểu học đến cao học, kể cả lúc nhà ông ta bị sập vì tuyết, cũng là ông ngoại con bỏ tiền xây lại. Lúc đó ông ta học khá giỏi, cũng rất lễ phép, năm nào cũng gửi thư về công ty báo cáo tình trạng học tập cho ông ngoại con, thi thoảng còn gửi một số đặc sản ở quê lên, nói rằng tuy không đáng giá bao nhiêu nhưng thể hiện lòng biết ơn của ông ta. Ông ngoại con thấy ông ta chẳng những có chí cầu tiến mà còn biết cảm ơn, nên trong một ngàn đứa trẻ, ấn tượng với ông ta là sâu sắc nhất.
Sau khi tốt nghiệp đại học, ông ta chủ động xin việc tại Tập đoàn Minh Quang, trong lý lịch viết rằng ông ta đã được Tập đoàn Minh Quang tài trợ hơn mười năm, nói rằng muốn trả ơn Tập đoàn. Thật ra lúc đó ông ta chỉ là một sinh viên bình thường tốt nghiệp trường 211, không có chút ưu thế nào so với nhóm 985 sinh viên tốt nghiệp có bằng thạc sĩ. Nhưng quản lý biết ông ngoại con rất coi trọng những đứa trẻ được giúp đỡ, sau khi xem lý lịch của ông ta, người đó đã mang đến văn phòng chủ tịch để báo cáo, ông con cảm thấy đây cũng là một loại duyên phận nên đã phá lệ cho phép ông ta ở lại."
Lý Lạc Phàm cười nhẹ: "Ông ta đúng là rất mưu mô."
"Không chỉ mưu mô đâu!" Trong mắt Lý Minh Châu tràn đây tức giận: "Lúc đó mẹ cũng đã tốt nghiệp đại học, mẹ học chuyên ngành mỹ thuật nên không có hứng thú với việc quản lý kinh doanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận