Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 244: Chương 244

Chương 244: Chương 244Chương 244: Chương 244
Chương 244: Chương 244
Ngô Sơn Huy nghe được giọng nói xa lạ lại quen thuộc trong loa truyên tới, có chút kỳ lạ gãi gãi đầu, luôn cảm thấy hình như mình đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó. Cúp điện thoại chưa đầy một phút, Lý Lạc Phàm lại gọi đến, vừa thay quần áo vừa nói: 'ở chỗ nào?"
Ngô Sơn Huy biết được địa chỉ nhà của Phùng Thân Dân, đã trực tiếp báo cho Lý Lạc Phàm.
Lý Lạc Phàm kéo chiếc ba lô của mình ra, lấy hết những lá bùa trong ngăn kéo ra nhét vào: Hai mươi phút sau gặp nhau ở cửa nhà ông tai"
Ngô Sơn Huy thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy cổ tay Phùng Thần Dân vội vã kéo ra ngoài: "Đi mau, đại sư đồng ý ra tay cứu nhà ông rồi!"
Phùng Thần Dân bị kéo một cái lảo đảo, có chút nghi hoặc mà hỏi một câu: "Sao tôi nghe giọng của đại sư còn trẻ thết"
"Phí lời, trẻ thì sao chứ, cô ấy không những là đại sư trẻ tuổi, mà còn là chủ tịch trẻ tuổi cơl" Ngô Sơn Huy đẩy Phùng Thần Dân nhét vào trong xe của mình, một bên phân phó tài xế lái xe một bên hừ lạnh một tiếng: "Cũng chính là tôi có thể giúp ông liên hệ với đại sư, nếu không em họ ông thật sự xong đời rồi."
Sau khi hai người bọn họ rời đi, ba người còn lại ở trong phòng cũng không ăn tiếp được nữa, bọn họ liếc nhìn nhau một cái, đêu cảm thấy khó chịu muốn biết rốt cuộc là chuyện gì. Lâm Xuân Hải cẩn thận từng li từng tí đề nghị: "Hay là chúng ta lái xe đến bên ngoài biệt thự của nhà họ Phùng, rồi đợi ở đó, nếu như có chuyện gì không hay chúng ta còn có thể báo cảnh sát gọi xe cứu thương.
Ba người nhất trí với nhau, lái một chiếc xe đi thẳng đến biệt thự của Phùng Thần Dân.
Xe của Ngô Sơn Huy và xe của Lý Lạc Phàm gần như đến cùng một lúc, Phùng Thần Dân nhìn thấy Lý Lạc Phàm buộc tóc đuôi ngựa, vác chiếc ba lô từ trong xe xuống, lập tức hiểu rõ vì sao Ngô Sơn Huy lại nói vị đại sư này không thiếu tiên, chắc chắn không phải là một tên bịp bợm được.
Thừa thãi, nhà giàu nhất cả tỉnh ai mà lại đi lừa tiên cơ chứ, cô có công phu đó chi bằng ngồi ở trong văn phòng đếm doanh thu đi!
Chỉ là người này trở nên giàu có nhất tỉnh Nam là dựa vào việc kế thừa tài sản, việc làm một vị đại sư ở tuổi này với cô mà nói có phải là còn hơi nhỏ tuổi không.
Chỉ có điều lúc này ông ấy cũng không dám hỏi, mình lại không quen biết đại sư nào khác, hơn nữa cũng không biết được ba đứa cháu của ông Tiên Bảo ở trong biệt thự rốt cuộc ra sao rồi, vẫn là việc cứu người quan trọng hơn.
Ngô Sơn Huy kể lại những chuyện mà mình đã chứng kiến một cách đơn giản cho Lý Lạc Phàm nghe, Lý Lạc Phàm khẽ gật đầu, ra hiệu cho Phùng Thần Dân đi mở cửa.
Phùng Thần Dân vội vội vàng vàng đưa tay về phía cửa của ngôi biệt thự, nhưng cánh cửa to có vẻ như đã bị hỏng, cho dù trên màn hình hiển thị là cửa đã mở, nhưng bất luận ông ấy đẩy như thế nào thì cánh cửa lớn ấy cũng không chút động đậy.
"Mau tránh rail" Lý Lạc Phàm đẩy Phùng Thần Dân ra, móc luôn bút Bạch Ngọc ra mau chóng vẽ một đường lên lá bùa, cánh cửa lớn liền tự mở ra. Chỉ nhìn thấy đại sảnh trống rỗng, chiếc ghế sô pha nghiêng về một bên bị đẩy ra hơn một mét, bề mặt còn có vết dao phay chém vào, bên cạnh chiếc ghế sô pha còn có một chiếc điện thoại di động bị đánh rơi. Phùng Thần Dân nhận ra, đó là chiếc điện thoại của dượng ông ấy, lại còn là chiếc điện thoại mà ông ấy tặng vào dịp tết năm nay.
Nghĩ đến việc chưa biết dượng mình sống chết ra sao, trong lòng của Phùng Thần Dân vô cùng phức tạp, một mặt không muốn ông xảy ra chuyện, mặt khác nghĩ rằng có thể ông sẽ hại chết một mạng người, liền cảm thấy việc này khiến cho người khác khó mà chấp nhận được.
Mạng người ư, sao dượng có thể hồ đồ như vậy được!
Lý Lạc Phàm không quan tâm ông ấy nghĩ như thế nào, cô đi vòng quanh đại sảnh một lát, nhíu mày có chút nghi hoặc: "Kỳ lạ, chỗ này không hề có dấu vết của âm khí."
Bạn cần đăng nhập để bình luận