Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 389: Chương 389

Chương 389: Chương 389Chương 389: Chương 389
Chương 389: Chương 389
Một lát sau, trên màn hình hiện lên một dấu chấm hỏi.
Liễu Như Thị từ từ thở dài một hơi: Không có gì, tôi muốn nói là, sau này đối xử tốt với Lạc Phàm một chút.
Liễu Nhiên bên kia một hồi lâu sau không đáp lại, mãi cho đến tận khi tắt màn hình đi chuẩn bị bước vào phòng tối điện thoại đột nhiên kêu lên một tiếng, anh cúi đầu nhìn màn hình, chỉ thấy Mạng xã hội Quỷ hiện lên một tin nhắn: Anh là một phần ý thức của tôi, khi thân thể anh biến mất, ý thức sẽ lập tức quay về bản thể.
Cơ thể của Liễu Như Thị dựa vào tường, ngẩng đầu há to miệng hít thở, thật ra anh biết rõ mình mang theo nhiệm vụ tách ra đầu thai thành người, cho dù chuyển thế vài chục lần anh vẫn mang theo ký ức và năng lực ban đầu. Thời gian anh làm người đã quá lâu, lâu đến mức anh đã có thói quen coi bản thân mình là người, lâu đến mức anh quên mất bản thân không có hồn phách, chỉ là một sợi ý thức.
"Ting.'
Điện thoại lại vang lên một tiếng.
Liễu Như Thị không còn sức lực cúi đầu nhìn thoáng qua trên màn hình, trên đó lại hiện ra một tin nhắn.
"Anh là một bộ phận của tôi, sau khi ý thức của anh quay về bản thể dung hợp với ý thức ở lại một lần nữa, anh chính là tôi, tôi cũng chính là anh.'
Liễu Như Thị cười khổ một tiếng: "Sau khi trở về, tôi vẫn còn là tôi sao?"
"Tất nhiên rồi." Liễu Nhiên trả lời: "Là một anh hoàn chỉnh."
Liễu Như Thị không tiếp tục trả lời nữa, mà tắt máy điện thoại di động, rồi ném ở bên cạnh, đẩy cửa căn phòng tối ra. *xx**
Trong Địa phủ, Liễu Nhiên cũng đặt điện thoại di động xuống, một tên quỷ sai im hơi lặng tiếng xuất hiện trong phòng, cúi đâu báo cáo: "Đại nhân, cô Lý tới."
Liễu Nhiên phất nhẹ ống tay áo bóng người lập tức biến mất, một giây sau anh ta xuất hiện ở trong toà nhà làm việc nhỏ của Lý Lạc Phàm.
Lý Lạc Phàm đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt chính là bóng lưng quen thuộc của Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên nghe thấy tiếng động, lạnh lùng quay đầu, nhưng chờ khi anh ta thấy rõ thứ Lý Lạc Phàm mặc, biểu cảm suýt nữa thì mất kiểm soát: "Sao cô lại ăn mặc thế này đi ra ngoài?"
"Quần áo giặt chưa khô." Lý Lạc Phàm giật giật sợi dây khoá hồn trên eo: "Tôi quấn cái này chặt lắm mà."
Liễu Nhiên im lặng nhìn Lý Lạc Phàm một hồi lâu, thấy vị đại tiểu thư này không hề bị lay động ngôi xuống, cũng chỉ có thể lắc đầu ngồi xuống đối diện với cô. Vung tay lên, trên bàn trà lập tức có thêm một bình trà đang toả hơi nóng ra xung quanh và hai chiếc chén trà xinh đẹp.
Liễu Nhiên vừa rót trà cho Lý Lạc Phàm vừa nói: "Chương trình học của cô đã kết thúc rồi, lân này tới có chuyện gì không?”
"Trong lòng hơi khó chịu nên đến đây giải sâu một chút." Lý Lạc Phàm nhìn màn sương trắng bao phủ khuôn mặt của Liễu Nhiên trước mắt, nhịn không được hỏi: "Bao giờ tôi mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh nhỉ?"
Liễu Nhiên nâng ly trà lên châm chậm nhấp một ngụm, rồi nói: "Chờ cô diệt trừ mưu sĩ xong, cho tôi ánh sáng của công đức, là cô sẽ nhìn thấy khuôn mặt của tôi."
Lý Lạc Phàm nhắm mắt lại, thứ xuất hiện trước mắt chính là khuôn mặt của Liễu Như Thị: "Tôi biết một người đàn ông đẹp trai lắm, giọng nói và dáng người của anh rất giống với anh ấy, chỉ là không biết anh với anh ấy ai đẹp trai hơn."
Liễu Nhiên mỉm cười: "Tướng mạo chẳng qua cũng chỉ là cái túi da bên ngoài, quan trọng nhất vẫn là linh hồn. Chỉ cần linh hôn không thay đổi, cho dù túi da có thay đổi một vạn lần, thì anh ta cũng vẫn sẽ là người đó."
"Có lẽ đúng vậy. Lý Lạc Phàm nâng ly trà trên bàn lên, đột nhiên hỏi: "Đại nhân, anh chưa bao giờ nói vì sao anh lại bị nhốt ở Địa phủ không thể rời khỏi đúng không? Hôm nay anh có thể nói cho tôi biết được không?”
Liễu Nhiên im lặng, ngay khi Lý Lạc Phàm cho rằng anh ta sẽ không mở miệng, Liễu Nhiên đột nhiên nói chuyện: "Bởi vì tôi làm sai một chuyện, bị nhốt dưới Địa phủ là sự trừng phạt của tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận