Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 75: Chương 75

Chương 75: Chương 75Chương 75: Chương 75
Chương 75: Chương 75
Cô gật đầu với con quỷ đang bay lơ lửng bên cạnh: "Đi nói với Vương Mặc Mặc rằng cô ta có thể bắt đầu trò chơi rồi!"
"Đi thôi!" Con quỷ bên cạnh hưng phấn bay ra ngoài, treo mình bên cửa sổ phòng ngủ chính, làm bộ dạng như đang gào góc thảm thiết.
Đột nhiên, bên ngoài biệt thự nổi lên một cơn gió mạnh, kèm theo một tiếng rên rỉ kỳ lạ, cửa sổ đột nhiên bị mở tung, khung cửa sổ bị đập mạnh.
Trân Dư Thịnh vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng và vẫn chưa thoát khỏi cảnh ma quái trong giấc mơ, ông ta càng cảm thấy run rẩy hơn khi nghe tiếng động này. Ông ta đẩy Phương Lục Bình đang quay lưng vê phía mình: "Bà đi đóng cửa sổ lại. Tiếng ồn này đáng sợ như gặp quỷ vậy. Đầu của người phụ nữ quay lưng về phía ông ta đột nhiên quay 180 độ, khuôn mặt đầy máu mỉm cười với ông ta: "Quỷ là gì? Quỷ là ai? Ông đang nói về tôi à?"
Trân Dư Thịnh trợn tròn mắt, rồi đột nhiên ngả người ra sau, ngã thẳng xuống gầm giường. Ông ta bò dưới đất rôi đứng dậy, vừa định chạy thì chợt phát hiện trên giường trống rỗng, không có bóng dáng của Phương Lục Bình và Vương Mặc Mặc.
Ông ta bối rối bước về phía trước hai bước, như thể không chắc những gì mình vừa nhìn thấy là thật hay là ảo giác của mình. Ngay lúc ông ta đang do dự, đột nhiên cảm thấy từ phía sau có một luồng khí lạnh lẽo chậm rãi thổi vào cổ mình.
Trân Dư Thịnh sững sờ, không dám cử động, ông ta sợ quay người lại sẽ nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu.
Như đoán trước được phản ứng của ông ta, Vương Mặc Mặc nham hiểm cười lớn, Trần Dư Thịnh lập tức dựng tóc gáy, trong lòng sợ hãi dâng lên đến cực điểm. Ông ta không dám ở trong phòng nữa và chạy nhanh hết sức có thể về phía cửa.
Trân Dư Thịnh nắm tay vặn của nắm cửa, lấy hết sức tốc độ chạy ra khỏi phòng trong vòng 100m. Nhưng khi nhìn rõ khung cảnh trước mắt, ông ta lại sửng sốt. Thực ra ông ta đang đứng chân trân trên một con đường núi tối tăm, với một chiếc xe thể thao màu đen đậu bên cạnh.
Một bên con đường là vách núi dựng đứng, một bên là vực sâu thăm thẳm, không cần nhìn xuống cũng biết phía dưới vực sâu kia là đống đá lởm chởm, nơi Vương Mặc Mặc rơi xuống mà chết.
Trân Dư Thịnh nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra trong mộng, lập tức chạy xuống núi. Dựa vào những cảnh trong giấc mơ vừa rồi, cuối núi là nghĩa trang của Vương Mặc Mặc, đi tới đó sẽ là một con đường chết. Ông ta cũng không thể lựa chọn lái xe, đường núi chật hẹp và lởm chởm, nếu không cẩn thận, chiếc xe sẽ rơi khỏi vách đá và có khi lúc đó ông ta sẽ chết còn thảm hơn cả Vương Mặc Mặc. Hiện tại xem ra, cách duy nhất để ông ta sống sót chính là chạy trốn. Chỉ cần chạy ra khỏi cái nơi quỷ quái này, ông ta có thể sống sót.
Ông ta giãm chân trần lên mặt đường gồ ghà, đá và bùn cọ vào lòng bàn chân, mặt đường cứng ma sát vào nó, mỗi bước đi trên bàn chân đều có cảm giác như đang đi trên một mũi dao.
Chân của Trân Dư Thịnh nhanh chóng chảy máu, nét mặt nhăn nhó vì đau đớn nhưng lại không dám dừng lại. Ông ta nhìn thấy trước mặt là một con đường núi dài vô tận. Ông ta không nhịn được mà quay đầu lại thì thấy chỉ là một mảng tối đen.
Có vẻ như Vương Mặc Mặc đã không đuổi theo ông ta.
Trân Dư Thịnh dừng chân lại, dựa vào vách núi thở hổn hển, chân đau đến mức không còn là chân của ông ta nữa. Lúc này ông ta thật sự muốn ngồi xuống, xé quần áo thành từng dải vải quấn chân của mình lại.
Nhưng ông ta không dám ngồi xuống vì sợ nữ quỷ đột nhiên xuất hiện.
Đang suy nghĩ lung tung, Trân Dư Thịnh cảm thấy trên cổ mình có thứ gì đó ngứa ngáy. Ông ta cho rằng là do chạy quá nhanh nên mồ hôi đã phủ đầy cổ mình, không suy nghĩ nhiều, ông ta đưa tay ra gãi. Nhưng ngay lập tức, tay ông ta lại chạm vào một mu bàn tay vô cùng lạnh lẽo.
Trân Dư Thịnh vô thức quay lại, bắt gặp ngay khuôn mặt đầy máu của Vương Mặc Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận