Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 349: Chương 349

Chương 349: Chương 349Chương 349: Chương 349
Chương 349: Chương 349
Cho nên cái tên Hạ Thanh Phong mà Liễu Như Thị gọi có lẽ là trùng tên thôi nhỉ?
Trong lúc Lý Lạc Phàm đang suy nghĩ lung tung, Liễu Như Thị đột nhiên ngồi dậy, hai tay áp vào má Lý Lạc Phàm.
Lý Lạc Phàm nhìn Liễu Như Thị cách mình trong gang tấc, trong nháy mắt không biết làm sao, chuyện gì đang xảy ra vậy, mình bị kinh bạc ư? Sau khi phản ứng lại, Lý Lạc Phàm đưa tay hất tay Liễu Như Thị ra, sau đó dựa lưng về phía sau ngôi xổm xuống, may mắn thoát khỏi nanh vuốt.
Mặc dù Liễu Như Thị mở mắt, nhưng ánh mắt lại mơ màng, hiển nhiên chưa thoát khỏi ảo giác ra ngoài.
"Lạc Phàm, tôi...
"Bốp!" Một tấm bùa tỉnh thân được dán lên trán Liễu Như Thị, chặn lại những lời chưa nói của anh.
Liễu Như Thị vốn đang giãy giụa trong ảo cảnh thì lá bùa tỉnh thân này giúp anh hoàn toàn thoát khỏi ảo ảnh, lấy lại ý thức.
Phù tỉnh thân hóa thành tro bụi, rơi vào lòng Liễu Như Thị, anh liếc nhìn Lý Lạc Phàm với vẻ mặt phức tạp: "Có phải cô gọi tôi từ ảo giác ra không?” "Tôi cảm thấy anh hơi mất khống chế" Lý Lạc Phàm do dự một chút, nhưng vẫn thận trọng hỏi: "Anh có biết Hạ Thanh Phong không?”
Liễu Như Thị không chút do dự trả lời: "Không biết."
"Không thể nào." Lý Lạc Phàm có phần không phục ngẩng đầu lên: "Vừa rồi rõ ràng anh gọi cái tên Hạ Thanh Phong, còn gọi hắn là sư huynh" "Tôi không có sư huynh, ngay cả đệ tử cũng không có, trên đời này không có ai xứng đáng làm sư phụ của tôi." Vẻ mặt Liễu Như Thị nhàn nhạt nói: "Trời sinh tôi đã là Linh giả, một thân bản lĩnh này là bẩm sinh, nếu cô cố gắng hơn thì có thể đuổi kịp tôi."
Lý Lạc Phàm do dự: “Vậy anh...
"Những thứ nhìn thấy trong ảo ảnh là giả hoặc là ký ức tiền kiếp ở sâu trong linh hồn, có lẽ kiếp trước tôi tình cờ quen biết một người tên là Hạ Thanh Phong." Liễu Như Thị kiên nhẫn hơn so với bình thường, bình tĩnh hỏi Lý Lạc Phàm: "Cô nhìn thấy gì ở ảo cảnh này?"
Nói về cảnh trong mơ của mình, Lý Lạc Phàm càng thêm buồn bực: "Tôi mơ thấy mình tỉnh dậy ở một nơi giống như xứ sở thần tiên, tôi không biết đó là thời đại nào, nhưng chắc hẳn cách hiện tại rất lâu, có thể là ở thời cổ đại, có thể là trước thời Thương Chu. Sau khi tôi bước vào ảo ảnh đó thì không còn nhớ gì cả, có một tiểu sư muội nói rằng nói rằng sư phụ gọi tôi, tôi lên đỉnh núi tìm tiểu viện của sư phụ, kết quả anh đoán xem tôi đã thấy gì?" "Đã lâu không gặp sư phụ nên tôi vất vả đi đến nơi quỷ quái này, điều tra thứ thịt xác sống Thái Tuế chết tiệt này, chỉ để một ngày nào đó có thể gặp sư phụ. Tôi vốn cho rằng có thể thực hiện được mộng tưởng của mình trong ảo ảnh, anh đoán xem kết quả thế nào?" Không đợi Liễu Như Thị kịp hỏi, Lý Lạc Phàm đã bắt đầu phàn nàn điên cuồng: "Trong bối cảnh cổ xưa, tôi thực sự đã mơ về một tiểu viện hiện đại, nó giống hệt với tiểu viện mà tôi sống từ nhỏ đến lớn với sư phụ của mình, lại còn là cửa sổ thủy tỉnh! Một người đàn ông tự xưng là sư phụ của tôi đánh đàn cho tôi...
Lý Lạc Phàm liếc nhìn Liễu Như Thị, không nhịn được nói: “Có khuôn mặt giống anh, nhưng cười nhiều hơn, ăn nói nhẹ nhàng trìu mến, khiến người ta không nhịn được sa vào đó. Hắn sờ đầu tôi rồi đánh đàn cho tôi nghe, bài hát người ấy đánh là ca khúc yêu thích nhất của sư phụ tôi lúc còn sống, nghe tiếng đàn tôi liên thức tỉnh. Sư phụ tôi là một lão già lôi thôi lếch thếch, trở thành một anh chàng đẹp trai từ khi nào chứ, tôi đoán là ảo ảnh đã nhìn thấy hai chúng ta, vậy nên đã để tôi ở trong ảo ảnh của anh, rồi cho anh vào ảo ảnh của tôi."
Nói đến đây, Lý Lạc Phàm cũng cảm thấy những gì mình trải qua trong ảo ảnh đều là giả, có phần tức giận mà hừ lạnh một tiếng: "Trình độ ảo cảnh này không được tốt, quá giả tạo! Rác rưởi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận