Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 365: Chương 365

Chương 365: Chương 365Chương 365: Chương 365
Chương 365: Chương 365
Lý Lạc Phàm quay đầu nhìn về phía Cao Vũ Phỉ cùng Nhiếp Tử Hàn, Cao Vũ Phỉ suy nghĩ một chút, quyết định nói ra sự thật: "Thật ra hôm qua mình rất thích chiếc vòng cổ này, nếu không phải tấm bùa hộ mệnh cậu đưa cho mình đột nhiên trở nên nóng lên thì mình đã mua rồi. Nếu mình mua về mà cậu nói với mình sợi dây chuyền này có tà khí, bảo mình đừng đeo, sợ là mình cũng thấy khó chịu."
Nhiếp Tử Hàn cũng gật đầu: "Chuyện này cậu nói với chúng mình thì không sao, bởi vì chúng mình thân với nhau. Nhưng cậu và Trần Nhã Du không thân quen như vậy, cho nên khả năng cao là câu ấy không thể tiếp nhận đề nghị thẳng thắn như vậy."
Nghe vậy, Bành Tư Nghị có chút lo lắng nhìn Lý Lạc Phàm: "Nếu cậu ấy không tin chúng ta thì phải làm sao?” Lý Lạc Phàm dang rộng tay: Không sao đâu, ngày mai mình sẽ nói lại với cậu ấy, chờ đến khi cậu ấy nhận ra lời mình nói là đúng, cậu ấy sẽ đến tìm mình." Bành Tư Di nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy đã nhìn thấy năng lực của Lý Lạc Phàm, nếu cô đã nói như vậy thì cô đã chắc chắn rằng thứ đó tuy có hại nhưng sẽ không gây tử vong trong một đòn, còn có thời gian cứu vấn. Nhưng Nhiếp Tử Hàm và Cao Vũ Phỉ chỉ biết chiếc bùa hộ mệnh do Lý Lạc Phàm tặng rất thân kỳ, chứ họ không biết gì vê năng lực của Lý Lạc Phàm. Nhiếp Tử Hàn cũng tò mò hỏi: "Đến lúc đó cậu sẽ cho cậu ấy bùa hộ mệnh sao?”
Lý Lạc Phàm lắc đầu: "Việc của cậu ấy không đơn giản là chỉ cần bùa hộ mệnh, các cậu có thể quan sát xem trong khoảng thời gian này cậu ấy biến hóa như thế nào là biết.
*xx** Không biết là do đêm qua cô ấy ngủ không ngon hay là do lời nói buổi sáng của Lý Lạc Phàm mà ngày hôm nay của Trân Nhã Du trôi qua không mấy tốt lành, luôn cảm thấy mình không có tinh thần, trong lòng cô ấy luôn có một cảm giác buồn phiền, không có chút mong đợi hay hào hứng nào đối với ngày khai trường.
Buổi tối, sau một ngày mệt mỏi, Trần Nhã Du mang sách chuyên ngành do trường cấp về ký túc xá, cô ấy quyết định tối nay sẽ đi tắm và đi ngủ sớm, vì ngày mai cô ấy phải kiểm tra sức khỏe rôi đến khu huấn luyện quân sự của trường nên cô ấy phải có tinh thần.
Sau khi tắm rửa sớm, Trần Nhã Du lên giường đi ngủ, lần này cô ấy vừa chạm vào gối liên ngủ mất.
Lại là nửa đêm, một luồng âm khí từ sợi dây chuyên hoa mai lại thoát ra, nhưng âm khí này dường như dày hơn gấp đôi so với ngày hôm qua, xen lẫn dục vọng và chấp niệm.
Âm khí lại từ ấn đường xâm nhập vào cơ thể Trân Nhã Du, Trần Nhã Du đang ngủ say lại đi vào căn phòng màu trắng chỉ có sách trong trạng thái xuất thân, cô ấy lặng lẽ nằm trên giường, quay đầu nhìn những bông hoa mùa xuân đang nở rộ ngoài cửa sổ.
Sức khỏe của cô ấy hôm nay có vẻ tốt hơn hôm qua rất nhiều, nằm xuống ngắm hoa một hồi cô ấy mới rời khỏi giường. Mặc bộ đồ ngủ màu be, cô ấy bước đến bàn trang điểm chải tóc. Trần Nhã Du nhìn mình trong gương và sững sờ trong giây lát, thứ cô ấy nhìn thấy không phải là khuôn mặt của chính mình mà là của một cô gái khác.
Cô ấy cảm thấy có gì đó không ổn, muốn đưa tay chạm vào mặt mình, nhưng cơ thể trong giấc mơ rõ ràng không chịu kiểm soát, cô ấy tiếp tục chải tóc, dùng một chút tinh dầu hoa hồng để vuốt phẳng mái tóc xoăn, sau đó cô ấy tiếp tục chải tóc rồi đối mặt với gương nở một nụ cười yếu ớt nhưng đầy kiên định. Sau khi chải tóc, cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đi đến bên cửa sổ, vén tấm vải trùm đàn lên, lộ ra một cây đàn tranh. Cô ấy ngôi trước đàn câm dụng cụ chơi đàn lên rồi bắt đầu chơi, từ « Hán giang vận » đến « khúc phóng túng », từ « tri âm tri kỷ » đến « đêm thu tư », cô ấy khảy đàn hết đêm hôm đó, tuy ngón tay đau nhức sưng tấy nhưng cô ấy vẫn không thể dừng lại, cuối cùng cô ấy cảm thấy ngực đau nhức, phun ra một ngụm máu lên trên đàn, cơ thể nghiêng ngả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận