Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 311: Chương 311

Chương 311: Chương 311Chương 311: Chương 311
Chương 311: Chương 311
"Suy đoán của cô ở trong ảo cảnh đều đúng cả, sau khi chết tôi đã đi theo Mộng Đồng trước, tôi nhìn cô ấy bị cha mẹ nhốt trong nhà, cả ngày dùng nước mắt rửa mặt, không đến một tháng mà cô ấy đã sụt cân đi rất nhiều. Cô ấy vừa ra khỏi khoảng thời gian nghỉ ngơi sau khi đã phá thai không bao lâu, thế giới ngày càng loạn thêm, đến những ngày tháng ở nhà cô ấy cũng không còn bình ổn như trước. Cô bạn cùng lớp tốt bụng của cô ấy đã lợi dụng việc gia đình cô ấy không chăm sóc cô ấy được, cứu cô ấy ra ngoài và đưa vê nhà mình ở, vốn dĩ cô ấy muốn tự tử, nhưng khi bạn cô ấy biết chuyện thì tức giận mắng cho cô ấy một trận, nói cô ấy mấy năm qua đi học thật uổng phí, lãng phí những văn hoá được học. Dù là không sợ chết, đó cũng chỉ đơn giản là dấn thân vào cách mạng, cho dù có chết đi nữa thì cũng nên cống hiến một ít gì đó cho đất nước, như vậy còn đỡ hơn là đi tử tự vô ích."
"Sau đó tôi nhìn hai người bọn họ gia nhập vào đội cách mạng, ban đầu cô ấy chỉ là nhân viên y tế cứu trợ người bị thương, sau này cô ấy chủ động yêu cầu ra tiền tuyến. Ánh mắt của cô ấy từ vẻ ảm đạm đến sáng rạng ngời, cô ấy quên cả tôi và cả nỗi đau sống dở chết dở, chỉ toàn tâm toàn ý đặt trên sự nghiệp cách mạng của cô ấy. Tôi nhìn cô ấy ra chiến trường, nhìn cô ấy cứu người bị thương, nhìn cô ấy từ một cô tiểu thư trở thành một nữ anh hùng dũng cảm, vốn dĩ tôi đã nghĩ nếu như có thể cứ như vậy mà ở bên cô ấy thì cũng tốt, đợi khi cô ấy chết rồi thì cô ấy sẽ có thể gặp được tôi. Nhưng không bao lâu sau, cô ấy nhận được một nhiệm vụ bí mật, cô ấy cởi bỏ bộ quân phục thường ngày và mặc lên người một chiếc váy, cố ý cắt tóc ngắn rồi lại nuôi nó dài ra, cô ấy lại một lần nữa biến thành dáng vẻ mà tôi quen thuộc." "Cô ấy giả làm một cặp đôi với một người theo yêu câu của tổ chức. Họ cùng nhau hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ quan trọng. Người kia chính là kiếp trước của Mạnh Thư Kiệt. Lúc đầu tôi cũng theo dõi họ, nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn họ ngày càng ăn ý, ngày càng tín nhiệm nhau. Cho đến một lần trong một buổi khiêu vũ, khi Mạnh Thư Kiệt ôm Mộng Đồng trong tay, tôi đã nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng quen thuộc trên khuôn mặt của Mộng Đồng..."
"Tôi rời khỏi Mộng Đồng, trở về nơi chôn cốt của mình. Tôi nhớ rằng sau khi tôi chết, cô ấy bảo tôi hãy đợi cô ấy, cho nên tôi ở đây chờ cô ấy, tôi đợi và đợi cho đến khi máu thịt của tôi tan thành từng mảnh, cô ấy vẫn chưa trở về rừng trúc. Tôi muốn đi tìm cô ấy hỏi thăm, nhưng lúc này tôi phát hiện mình không thể rời khỏi đây được nữa, tôi đã hoàn toàn bị giam cầm ở nơi này." Ngô Mậu Trúc giơ tay chạm vào cây tre xanh bên cạnh: "Tôi là rừng trúc, rừng trúc này cũng là tôi, chúng có thể hấp thụ âm khí của tôi, làm cho tôi trông giống con người, nhưng đồng thời cũng giam câm linh hồn tôi. Tôi không biết mình đã ở đây bao lâu. Cuối cùng, một đêm nọ, đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói của Mộng Đồng. Tôi tưởng cô ấy đến tìm mình nên đã liều mạng lao ra ngoài. Nhưng sau đó tôi nhìn thấy Mộng Đồng trẻ tuổi và Mạnh Thư Kiệt trẻ tuổi."
"Tôi đỡ Mộng Đồng ngã xuống, nhưng cô ấy chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn tôi thì Mạnh Thư Kiệt đã đỡ cô ấy khỏi tay tôi, họ nhìn nhau một cách ngọt ngào. Tôi nhìn họ như thể họ đã quay lại vài thập niên trước. Trước đây, họ nhìn nhau và cười như thế này, mà tôi sớm đã không có chỗ trong trái tim Mộng Đồng, thực ra tôi nên hiểu rằng sở dĩ sau khi chết, cô ấy không đến thăm tôi là vì cô ấy đã chọn đầu thai cùng với Mạnh Thư Kiệt... Lời thê của tôi và cô ấy đã bị phá vỡ vào thời điểm cô ấy xuất hiện cùng Mạnh Thư Kiệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận