Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 285: Chương 285

Chương 285: Chương 285Chương 285: Chương 285
Chương 285: Chương 285
Cô lớn lên cùng với sư phụ của mình, nhưng sư phụ đã qua đời trước khi cô trưởng thành, để lại cô một mình trên thế giới này. Mặc dù nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng thực ra cô rất sợ ở một mình, vì vậy khi mấy giáo viên quỷ ở trường trung học ép cô học bù mỗi ngày, ngoài miệng thì cô phàn nàn có quá nhiều bài tập, nhưng cô lại chưa bao giờ loại bỏ ý tưởng của họ, vì sự hiện diện của họ có thể làm cho ngôi nhà trở nên sinh động hơn.
Phòng sư phụ rất đơn giản, trên giá sách bằng gỗ có vài cuốn điển tích Đạo giáo và các loại sách linh tinh, một bàn trà, phía trên đặt một bộ ấm trà đơn giản, một cây đàn cổ, Lý Lạc Phàm không hiểu về đàn, chỉ biết tuổi cây đàn này khá lớn rồi. Mỗi buổi chiều khi trời nắng đẹp, sư phụ sẽ luôn ngồi dưới cửa sổ chơi đàn. Tiếng đàn có khi sôi nổi có khi buồn bã, Lý Lạc Phàm nghe đến mê mẩn, nhưng lại không hiểu ý nghĩa của tiếng đàn, ngoài ra, trong phòng chỉ còn lại một chiếc giường dài phủ một tấm nệm mỏng và một cái tủ quần áo.
Tủ quân áo đã từng chứa quần áo và áo choàng cũ của sư phụ, sau khi sư phụ qua đời, Lý Lạc Phàm đã đốt hết, bây giờ bên trong trống rỗng. Nghĩ lần này rời đi không biết bao giờ có thể quay lại, Lý Lạc Phàm thu dọn đồ đạc xem có tìm được manh mối nào về lăng mộ cổ phía đối diện hay không, cô bỏ tất cả sách trên tủ sách vào hộp gỗ, đàn cổ cũng đặt vào trong hộp đàn. Cuối cùng, Lý Lạc Phàm cuộn tấm nệm của sư phụ lại, chuẩn bị chút nữa đốt nó xuống cho sư phụ.
Trong lăng mộ cổ làm việc suốt đêm, sau khi trở vê lại phải dọn dẹp nhà cửa một lúc lâu, Lý Lạc Phàm có chút mệt mỏi, cô nhắm mắt lại thuận thể ngã xuống giường, nắm tay vô tình va vào ván giường phát ra một tiếng thịch, cảm giác bên trong có chút rỗng.
Lý Lạc Phàm nghi hoặc lật người nhấc tấm nệm lên, bên dưới là một tấm ván giường hoàn chỉnh. Cô đưa tay gõ nhẹ lên ván giường, có chỗ đặc có chỗ rỗng, nhưng bề ngoài lại không nhìn thấy gì. Cô cúi xuống dưới, cố gắng nhấc toàn bộ ván giường lên, lúc này mới phát hiện ra toàn bộ chiếc giường là liên mạch, không có một khoảng trống nào cả.
Lần này có chút khó khăn, Lý Lạc Phàm do dự một lát, sau đó lấy bút Bạch Ngọc vẽ lên trán mình một lá bùa Thiên Nhãn. Mắt này không phải là mắt âm dương như người ta thường nói, mà là một loại bùa của Đạo gia cho phép nhìn thấy rõ bản chất của một loại chú pháp khác từ hư không, có phần giống với con mắt thấu thị hiện nay.
Sau khi vẽ bùa và niệm chú mở Thiên Nhãn, Lý Lạc Phàm mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia linh lực, ván giường rắn chắc trong mắt cô dân dân trở nên trong suốt, cuối cùng gần như biến mất.
Chiếc giường này chắc chắn là do sư phụ thiết kế, bốn cạnh đều chắc chắn, chỉ chừa lại một ngăn ẩn ở chính giữa phía dưới khoảng năm mươi cm, ở ngăn ẩn có một chiếc hộp vuông. Chiếc hộp không biết được làm từ chất liệu gì, thế mà có thể chặn lại Thiên Nhãn của cô, khiến cô không thể nhìn rõ bên trong là gì.
Bây giờ đã xác nhận chiếc giường có ngăn ẩn, Lý Lạc Phàm vung bút Bạch Ngọc lên, tia linh lực như một lưỡi dao sắc bén cắt chiếc giường dọc theo mép của ngăn ẩn thành hai phần, dây khóa hồn kéo chiếc hộp trong ngăn bí mật ra, khiến nó nặng nề rơi xuống đất.
Lý Lạc Phàm vội vàng ngồi xổm xuống, khi nhìn thấy rõ hình dáng của chiếc hộp, vẻ mặt cô cứng đờ, đó là một chiếc hộp đồng, hoa văn và hình tượng được khắc trên đây rất giống với trên cổng Thanh Đồng chỗ lăng mộ của hai cha con Vương Tử Đới, có vẻ như chúng có cùng một nguồn gốc. Mặt trước của hộp có một chiếc khóa bằng đồng trông rất kỳ lạ, trên đó không có lỗ khóa, chỉ có một loạt những đường nét rất kỳ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận