Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 352: Chương 352

Chương 352: Chương 352Chương 352: Chương 352
Chương 352: Chương 352
Liễu Như Thị thấy vậy đột nhiên vỗ vào mũ của thiếu niên, một mùi máu tươi như máu xác chết phun ra từ huyệt đạo, các huyệt đạo bị phong ấn cũng mở ra, một bóng dáng trong suốt nhẹ nhàng bay từ bên trong ra, nhìn thi thể của mình bị ném ở trên đất không khỏi gào khóc, khóc lớn lên.
"Câm miệng!" Lý Lạc Phàm ném một lá bùa bịt miệng gã lại: "Anh ấy dùng ánh sáng công đức của mình mới đổi được hồn phách cho anh, cho anh có cơ hội đầu thai chuyển thế, còn tốt hơn cả những xác khô mang hồn phách bị đốt thành tro đó."
Chàng trai trẻ nghĩ đến xác khô mà mình từng nhìn thấy trước đó, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, ngoan ngoãn gật đầu, không dám làm loạn nữa. Giải quyết xong một người thì còn một người khác, Lý Lạc Phàm xách thiếu niên đang ngất xỉu lên: "Tôi sẽ làm việc này."
Tuy rằng ánh sáng công đức dùng để mở huyệt đạo không nhiều, nhưng từng chút từng chút này cũng phải được tích lũy mới ra, Lý Lạc Phàm thật sự không đành lòng để Liễu Như Thị gánh hết.
"Không cần." Liễu Như Thi đưa tay túm thiếu niên bất tỉnh nhân sự tới, động tác lưu loát mở huyệt đạo của gã, đưa tay tóm hồn phách của gã ra ngoài, sau đó thản nhiên nói: 'Ánh sáng công đức không có tác dụng với tôi, giữa lại cũng uổng phí."
Ánh sáng công đức sao có thể vô dụng, chỉ là Liễu Như Thị không muốn mình lãng phí ánh sáng công đức thôi, Lý Lạc Phàm nhận lòng tốt của anh, mím môi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Lý Lạc Phàm, Liễu Như Thị đột nhiên mỉm cười, đưa tay xoa tóc cô: "Đừng khách sáo, không phải trong mộng cô gọi tôi là sư phụ sao? Tôi không thể để cô gọi tôi vô ích được." "Đã nói trong mộng là giả hết rồi!" Lý Lạc Phàm vội vàng chỉnh lại tóc, không khỏi nghĩ tới Liễu Nhiên ở Minh Giới gần đây cũng thích xoa đầu cô, hai người này có thói quen gì à?
Nụ cười thoáng qua trong mắt Liễu Như Thị, Lý Lạc Phàm giả vờ như không thấy, chạm vào chiếc vòng tay để thu thập linh hồn của hai thiếu niên, sau đó một tờ bùa liệt hỏa rơi xuống hai xác chết xếp chồng lên nhau trên mặt đất. Mang theo ngọn lửa Chí Dương quấn chặt hai thi thể, đốt xác thành tro trong giây lát, không để lại bất kì xương cốt hay bột.
Nhưng cho dù vậy, bởi vì mang theo vết xe đổ của vương tử Đới nên Lý Lạc Phàm vẫn lo lắng, dùng hỏa chú đốt nhiều lần, đốt đi đốt lại cho đến khi không thể cháy được nữa thì mới bọc nó trong giấy vàng, chuẩn bị mang ra ngoài đi xử lí.
Xử lí hai thiếu niên xong, Lý Lạc Phàm đạp gió bước lên không trung, nhìn vào bố cục trận pháp phía dưới.
Liễu Như Thi đi tới từng mắt trận, suy đoán nói: "Đây hẳn là một trận pháp rất cổ xưa gọi là Khốn Tỏa cục, mục đích là để vây những thứ trong trận pháp, hiện tại trận pháp này đã thất truyền, hâu như không ai biết làm thế nào để giải nó." "Tôi biết." Lý Lạc Phàm lấy ra một cây bút Bạch Ngọc, đặt một giọt chu sa vào tám phương, gió dưới chân vừa biến mất, cô mượn chút lực gió cuối cùng lật người, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Liễu Như Thị nhìn nơi cô điểm chu sa, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng: "Cô đã học được rất nhiều."
"Ừ." Sau khi tiếp xúc nhiều hơn với Liễu Như Thị, quen với vẻ ngoài lạnh trong nóng của anh, Lý Lạc Phàm không còn có chút mâu thuẫn nào nữa, ngược lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh lại sẵn sàng nói thêm vài câu: "Tôi biết một người, người này đã giúp tôi mời rất nhiều đại lão đến dạy tôi, chẳng hạn như trận pháp, thuật bát tự, tướng số, thuật phong thủy, dự đoán lục hào, kỳ môn độn giáp và rất nhiều thuật khác tôi đã học qua. Về đơn trận mà nói, quả thực là một cao thủ, từ xưa đến nay không có trận pháp nào mà người đó không biết, sau khi dạy cho tôi thì biên soạn tất cả các trận mà người ấy biết rồi viết vào một cuốn sách đưa cho tôi, trong đó có trận pháp này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận