Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 307: Chương 307

Chương 307: Chương 307Chương 307: Chương 307
Chương 307: Chương 307
Cô ấy đứng dậy nhìn bốn phía, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, lại không nghĩ ra là ở đâu.
Điều duy nhất khiến cô ấy an tâm là Lý Lạc Phàm vẫn còn ở bên cạnh.
Bành Tư Di vô cùng bối rối: "Cả một mảnh rừng trúc to như thế, nói không còn là không còn nữa?”
"Không phải rừng trúc không còn nữa." Lý Lạc Phàm uốn nắn lại: "Là lúc này vẫn chưa có rừng trúc."
Bành Tư Di nghe thế lại càng mơ hồ hơn: 'Lời này là có ý gì?
Lý Lạc Phàm nhìn cô ấy: "Cậu quên lời Ngô Mậu Trúc nói rôi sao, sau khi ông ta chết thi thể dung hòa vào đất, máu thịt biến thành mảnh rừng trúc đó. Cho nên, ông ta vẫn chưa chết."
Bành Tư Di nhìn Lý Lạc Phàm mất mấy giây mới hiểu được ý của cô, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Ý của cậu đây là Đại học Đế đô một trăm năm trước?"
Lý Lạc Phàm gật đầu: "Đây là huyễn cảnh của Ngô Mậu Trúc, cũng là hồi ức của ông ta, ông ta đưa chúng ta trở lại thời kỳ mà ông ta đã trải qua vào trăm năm trước.'
"Nếu đây là huyễn trận dựa trên ký ức của ông ta khi còn sống, thế chúng ta cần phải phá vỡ huyễn cảnh trước khi ông ta chết, nếu không chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây." Bành Tư Di nhanh chóng phân tích: "Chúng ta phải tìm người hỏi xem Ngô Mậu Trúc đang ở nơi nào, sau đó phán đoán xem thời gian ông ta bị súng bắn chết còn bao lâu."
Lý Lạc Phàm nhìn về phía trước rồi ra hiệu Bành Tư Di nhìn sang bên đó: "Không còn lâu nữa, ông ta đến rồi."
Bành Tư Di nhìn vê phía Lý Lạc Phàm đã chỉ, chỉ thấy hai binh lính mặc quân phục Dân quốc áp giải Ngô Mậu Trúc đi về phía bên này. So với Ngô Mậu Trúc bây giờ, ánh mắt ông ta khi đó rất sinh động, lộ ra vẻ bất khuất kiên cường dù cho bị áp giải vô cùng nhếch nhác, sống lưng thẳng tắp mang theo sự cứng cỏi của một người có học thức, cũng khó trách một tiểu thư như Mộng Đồng lại yêu ông ta.
Mắt thấy Ngô Mậu Trúc bị áp giải đến nơi hai người đang đứng, Mộng Đồng cũng gào khóc chạy đến, cô gái vừa mới phá thai trên trán vẫn còn vương mồ hôi lạnh, trên mặt tràn đây sự kinh hoàng và sợ hãi.
"Cha, cầu xin cha tha cho Mậu Trúc." Mộng Đồng nhào vào người cha mình, lại bị tát một cái thật mạnh, trên khuôn mặt trắng bệch liên hiện lên năm dấu tay đỏ tươi.
Mộng Đồng ngồi phịch xuống trước mặt người cha quân phiệt của mình, ngước khuôn mặt nhợt nhạt nỉ non van cầu: "Cha, nhìn vào tình cha con biết bao năm nay của chúng ta, cầu xin cha khoan hồng độ lượng bỏ qua cho Ngô Mậu Trúc, cũng buông tha cho đứa con gái này được không? Cha cứ xem như chưa từng sinh ra đứa con gái này, để con cùng với Mậu Trúc ở bên nhau đi!"
Tiếng khóc than của Mộng Đồng cũng không nhận được sự thương xót nào từ cha của cô ấy, ngược lại càng kích thích cơn giận của ông ấy, ông lấy khẩu súng từ thắt lưng, nhìn con gái của mình lạnh lùng quát: "Ta hỏi con một lần nữa, hôn sự ta sắp xếp cho con rốt cuộc có đồng ý hay không?”
"Cha, con đã kết hôn với Mậu Trúc rồi, cha ơi..."
Giây tiếp theo, tiếng súng vang lên, giữa mi tâm Ngô Mậu Trúc lại nhiêu thêm một lỗ hổng, một dòng máu theo gò má ông ta chảy xuống, rơi trên mặt đất. Hai người lính buông tay, Ngô Mậu Trúc cứ thể thẳng tắp ngã xuống nền đất, hai mắt không cam tâm mà mở to, thế nhưng con người đã không còn tiêu cự.
"Không!" Âm thanh kinh hoàng vang vọng cả khuôn viên, Trương Mộng Đồng ngôi sụp xuống đất gào khóc thảm thiết, cô ấy bị tiếng súng bất thình lình đánh vỡ ý chí, thậm chí cả việc đứng vững cũng không làm nổi. Cô ấy chỉ có thể than khóc bò từ dưới chân cha mình đến trên người Ngô Mậu Trúc...
"Mậu Trúc, anh mở to mắt mà nhìn em, anh không được chết!"
Con ngươi Ngô Mậu Trúc đã trở nên rời rạc, mắt nhìn lên bầu trời nhưng lại chẳng phản chiếu nổi bóng mây.
Mồng Đồng cũng ý thức được lời nói bản thân buồn cười đến nhường nào, tiếng khóc dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ quyết liệt: "Mậu Trúc, anh ở bên dưới chờ em, đợi em chết đi rồi sẽ đến tìm anh, chúng ta làm một đôi quỷ phu thê."
Bạn cần đăng nhập để bình luận