Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 964: Quét Sạch Biên Cảnh (1)

Chương 964: Quét Sạch Biên Cảnh (1)Chương 964: Quét Sạch Biên Cảnh (1)
Công chúa Hoa Duyệt lại lần nữa không nhịn được bụm miệng, trong ánh mắt ngập tràn kinh ngạc.
"Mỹ nhân ca ca, nó thật đẹp, giống như màu xanh lam của nước biển dưới ánh mặt trời vậy."
Cố Thẩm Diệp nở nụ cười cưng chiều nói: "Nếu Tiểu Duyệt Nhi đã thích như vậy, để ta đeo lên giúp muội.
Nói rồi, hắn buông Công chúa Hoa Duyệt ra, lấy ra một sợi dây chuyền ngọc bích đeo lên cổ nàng ấy.
Hai người ngồi xuống trên hoa sen băng, ngắm mặt trời hoàn hoàn lặn xuống phía tây, mặt biển trở nên tối mịt, nước biển biến thành màu xanh thẫm.
Nhưng mà, chỉ một khắc tối tăm như vậy thôi, đèn lồng hoa sen ở hai bên hoa sen tuyết liền đồng loạt sáng lên rực rỡ.
Ánh đỏ của nến lấp lánh, chiếu xuống hoa sen băng, cũng chiếu sáng rực con đường dưới chân họ...
"Mỹ nhân ca ca, huynh đối với Duyệt Nhi thật tốt.
Công chúa Hoa Duyệt ngượng ngùng nói ra một câu xong, sau đó nhón mũi chân như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Cố Thẩm Diệp một cái.
Nam Nguyệt Quốc, do Cố Thẩm Diệp và Cố An Nhiên đều không có mặt, tất vả mọi chuyện trong nước đều rơi xuống trên người Dạ Tu Mặc,
Lại thêm bây giờ hắn vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ, nhi tử "ngoan" nhà mình mới tí tuổi đầu đã thường xuyên phản nghịch hắn, cho nên bây giờ hắn cả thân cả tâm đều vô cùng mệt mỏi, chỉ một lòng chờ Cố An Nhiên trở về.
Một ngày nọ, sau khi hắn dỗ nhi tử "ngoan' đi ngủ, liền nhìn Ám Minh hỏi: "Ngươi nói xem, An An còn bao lâu nữa mới trở về."
Ám Minh nghĩ nghĩ, có chút không dám chắc, nhưng trên miệng vẫn như cũ an ủi: " Sắp rồi..."
Vì một câu sắp rồi này của Ám Minh, Dạ Tu Mặc lại cắn răng chịu đựng thêm vài ngày.
Đến ngày thứ bảy, Cố An Nhiên cũng coi như đưa Tuân Anh Thu cùng nhau trở về rồi.
Dạ Tu Mặc lúc đó, đang ở trong thư phòng xử lý tấu chương, Cố An Nhiên đến trước cửa thư phòng, xua tay với đám người hầu hạ ở ngoài cửa:
"Các ngươi đều lui xuống hết đi, ở đây không cần các ngươi hầu hạ nữa." Nàng ép thấp giọng nói.
Đám cung nhân hầu hạ đều ra vẻ rất hiểu chuyện, dù sao Nữ Hoàng Bệ Hạ và Nhiếp Chính Vương đã không gặp nhau nhiều ngày như vậy rồi. Hai người họ vẫn còn trẻ tuổi, huyết khí sung mãn...
Nghĩ đến chuyện này, mấy cung nhân này đều tu giác đỏ mặt, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi thư phòng.
Cố An Nhiên hài lòng gật gật đầu, sau đó đẩy cửa vào, quả nhiên phát hiện trong thư phòng chỉ có một mình Dạ Tu Mặc.
Nàng đóng cửa thư phòng lại, nhanh chóng bước đến trước mặt Dạ Tu Mặc, nâng cằm hắn lên.
"Ta trở về rồi, gân đây chàng có nhớ ta không?"
Dạ Tu Mặc không nhịn được ho nhẹ: "Khụ khụ khụ ... An An, Am Minh vẫn ở đây..."
Nói xong, Ám Minh che miệng nhẹ nhàng bước ra từ trong một góc khuất trong phòng, đầy mặt ngại ngùng.
Nhưng mà, hắn ép mình trấn định nói: " Nếu Nữ Hoàng Bệ Hạ đã trở về, vậy ta đi thành Mặc An đây."
"Thành Mặc An còn có rất nhiều chuyện đợi ta. Nói xong, cũng không đợi Dạ Tu Mặc nói gì, chân như bôi dầu, nhanh chóng chạy đi.
Dạ Tu Mặc nhìn Cố An Nhiên đầy mặt ảo não, không nhịn được cười nhẹ.
Hắn chậm rãi đứng dậy từ ghế ngồi, ôm Cố An Nhiên vào trong ngực, hít lấy hương thơm trên tóc nàng.
Dạ Tu Mặc khàn giọng nói: "An An, ta rất nhớ nàng...'
Cố An Nhiên hơi ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở nhìn Dạ Tu Mặc nói: "Ta cũng vậy."
Dạ Tu Mặc nhìn đôi môi đỏ mọng của Cố An Nhiên, không khống chế nổi ham muốn của bản thân nữa, cúi đầu ngậm lấy môi nàng.
Xúc cảm mềm mại từ môi truyền đến, nỗi nhung nhớ mấy ngày xa cách liền biến thành lưu luyến bịn rịn,
Cố An Nhiên bị Dạ Tu Mặc ôm lên, đặt lên một bàn sách cực to bằng gỗ tử đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận