Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 932: Thanh Thinh Nhac (1)

Chuong 932: Thanh Thinh Nhac (1)Chuong 932: Thanh Thinh Nhac (1)
Cố An Nhiên nhíu mày hỏi: "Cái gì? Thành chủ của Thịnh Nhạc thành không tốt hay sao?"
Chương quầy vừa nghe thấy thế liền lập tức biến sắc, chuyển chủ đề nói: "Cô nương sao lại nói như vậy?”
"Ai dô, các người có ở lại khách điếm này hay không? Dù sao ở Thịnh Nhạc thành này bất luận các ngươi có đi đâu thì giá cả cũng như nhau mà thôi."
"Ở." Cố An Nhiên trầm giọng đáp lại một tiếng.
Chưởng quầy thấy Cố An Nhiên không làm dở chuyện, nụ cười lại xuất hiện trên mặt một lần nữa.
Hắn ta tươi cười nịnh nọt hỏi: "Cô nương, có cần chuẩn bị cơm nước cho mọi người hay không?”
Cố An Nhiên khẽ lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, ta còn muốn nếm thử món ăn đặc sản của Thịnh Nhạc thành, những món như thế này thường chỉ tìm được trong mấy con ngõ nhỏ mà thôi."
Chưởng quầy hiểu ý mỉm cười nói: "Có một con phố ẩm thực cách khách điếm của chúng ta ba dãy phố, cô nương có thể đi đến nơi đó đi dạo, xem thử có món nào vừa ý cô nương hay không."
"Đa tạ." Cố An Nhiên nhẹ giọng cảm ơn. Sau khi bố trí ổn thỏa ở khách điếm, Cố An Nhiên và Dạ Tu Mặc tay trong tay đi về phía phố ẩm thực.
Trương Ngưng và Tuân Thu Anh cũng đi theo Sau.
Lúc đi tới con phố ẩm thực, quả thật đúng như lời của chưởng quầy đã nói, muốn ăn món gì cũng có.
Đậu phụ thối, sủi cảo nhân yến, giò heo hầm, mứt hoa quả, hồ lô ngào đường muốn cái gì có cái đây.
Cố An Nhiên chỉ vào sủi cảo nhân yến, nghiêm đầu nhìn về phía Dạ Tu Mặc nói: "Chúng ta cùng đi ăn sủi cảo nhân yến nhé?"
Dạ Tu Mặc nắm chặt tay Cố An Nhiên nhiều thêm một chút, mỉm cười nói: "Nghe nàng cả..."
Bốn người cùng nhau ngồi xuống quầy hàng bán sủi cảo nhân yến.
"Cho bốn bát sủi cảo nhân yến."
"Có liền!" Chủ sạp hàng rong nhỏ mặt mày hớn hở mỉm cười đáp một tiếng, sau đó liên bắt đầu bận rộn.
Cố An Nhiên chăm chú nhìn vào bảng giá của sạp hàng sủi cảo nhân yến này, ánh mắt hơi trâm xuống.
Thịnh Nhạc thành không tính là thành trì có thương mại đặc biệt phát triển, thương nhân đến từ bên ngoài không nhiều lắm, theo lý mà nói thì giá cả không thể đắt đỏ như vậy được.
Nàng viết thành chủ của Thịnh Nhạc thành này to gan lớn mật dám xẻo thịt dân chúng, nên có thể hắn ta đã bí mật tăng thuế.
Thế nhưng tăng giá cao đến mức độ này thì rốt cuộc hắn ta đã bí mật tăng thuế thêm biết bao nhiêu lần cơ chứ?
Không lâu sau, bát sủi cảo nhân yến nóng hôi hổi được bưng lên, Cố An Nhiên nếm thử vài cái, mùi vị thật ra cũng không tệ lắm.
Đang ăn giữa chừng thì có một bà lão đầu tóc hoa ram am theo một đứa bé khoảng chừng bảy tám tuổi trên eo xuất hiện.
Đứa nhỏ kia ngửi thấy mùi sủi cảo nhân yến, đỏ mắt chờ mong nhìn chằm chằm vào miếng sủi cảo nhân yến trong tay Cố An Nhiên nuốt nước miếng.
Đứa nhỏ có chút rụt rè nói: "Nội, con cũng muốn nếm thử một miếng..."
Bà lão kia liếc nhìn quây hàng bán sủi cảo nhân yến một cái, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, sau đó liền nói: "Cẩu Nhi ngoan nào, lần này nội không đủ tiền, lần sau mua cho con có được hay không?”
Có lẽ là bởi vì sủi cảo nhân yến thật sự quá thơm, đứa nhỏ tên Cẩu Nhi kia mím môi, ngay lập tức đáp lời: 'Nhưng mà lần nào nội cũng nói với con như thế, nhưng biết bao lần như vậy con cũng chưa từng được nếm thử một miếng nào."
"Hu hu hu hu, con muốn ăn cái kia..."
Bà lão kia có chút bất lực nói: "Nhưng mà nội thật sự không có nhiều tiền như vậy, chút tiền trong tay phải dùng để mua gạo mà."
"Nếu như mua cái đấy cho con, cả nhà chúng ta sẽ phải chịu đói đấy."
"Hu hu hu, con không chịu đâu...' Cẩu Nhi đột nhiên ăn vạ ngồi chuầy xuống đất, dù bà lão kia có kéo nó thế nào nó cũng không lay chuyển được nó.
Một người nào đó quen biết bà lão, khuyên giúp đôi câu: "Cẩu Nhi, sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy? Những chiếc sủi cảo nhân yến kia đều được làm từ thịt đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận