Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 177: Đám Người Dò Đường Xảy Ra Chuyện Sao? (2)

Chương 177: Đám Người Dò Đường Xảy Ra Chuyện Sao? (2)Chương 177: Đám Người Dò Đường Xảy Ra Chuyện Sao? (2)
Nhị Cường suy nghĩ một lúc: 'Không phải chúng ta muốn đến trấn đó mua lương thực sao? Nhất định phải đi qua chỗ bọn họ, vất vả lắm mới lấy được da thú lại bị bọn họ cướp đi phân nửa làm sao có lời được? Ta liền nghĩ gọi thêm người đến, đuổi những người này đi."
"Đúng."
Cố An Nhiên đồng ý với suy nghĩ này.
Dù sao tòa thành phía Tây Nam không biết tình hình thế nào, mà tiểu trấn này cùng lắm chỉ có ba bốn mươi người thu phí mãi lộ.
Đương nhiên nếu bọn họ mở to mắt không đụng đến đồ trên tay nàng, nàng cũng sẽ không động tay đến.
"Đừng ngồi xổm ở đây nữa, mau đứng dậy, vào trong trấn xem thử thế nào." Cố An Nhiên nhẹ giọng nói.
Nhị Cường cùng nhóm nam tử lập tức đứng dậy đi theo Cố An Nhiên vào trong trấn.
"Dừng lại!"
Mới đi được vài bước, đã có người chặn cả đoàn người bọn họ lại.
Cô nương này vác một túi hành lý trên lưng, ăn mặc sạch sẽ, trong hành lý nhất định có đồ tốt. Cố An Nhiên dừng chân lại quay người nhìn về phía mấy người cầm đại đao, cười nửa miệng: "Các ngươi muốn thế nào?"
Lúc đầu mấy tên cầm đại đao này chỉ muốn cướp của cải.
Dù sao mấy ngày nay cướp sắc cũng thoả thuê rồi, thật sự không còn sức lực nữa.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của nữ tử trước mặt, bọn họ lại cảm thấy mình vẫn có thể.
Tên thủ lĩnh đám người cầm đại đao xoa xoa hai tay, vẻ mặt hèn hạ: "Ngươi nghĩ thế nào? Đương nhiên là cướp tiền cướp sắc rồi. Nếu ngươi biết điều thì đừng giấy giụa, phản kháng làm gì. Nếu không, người chịu thiệt chính là ngươi."
Vừa nghe được giọng điệu trêu chọc của gã cầm đại đao, Đại Cường đã không nhịn được cầm chùy đồng trong tay.
Cố An Nhiên lại không để ý nhiều, hờ hững trả lời: "Cái này ta không cho phép!"
Gã cầm đại đao sửng sốt một chút, sau đó phá lên cười, trong tiếng cười mang theo vẻ khinh miệt: "Này cô nương, khẩu khí của ngươi cũng khá lắm."
"Ngươi định trừng trị ta thế nào? Trên giường sao? Ha ha ha ha ha... AI"
Tiếng cười của tên thủ lĩnh cầm đại đao đột nhiên dừng lại, thay vào đó là một tiếng kêu chói tai.
Đôi mắt xám xịt của hắn ta lộ ra vẻ không thể tin được, dần mất hết ánh sáng.
Đám tiểu đệ của tên thủ lĩnh còn chưa kịp phản ứng thì đại ca của bọn họ đã bị Cố An Nhiên trực tiếp chém bay đầu.
Những người khác giơ đao chém về phía Cố An Nhiên, không có gì ngạc nhiên khi tất cả đều bị nàng chặt đầu xuống.
Còn lại vài tên bị Cố An Nhiên chém cho tàn phế muốn chạy trốn, nhưng đều đã đám Nhị Cường xử lý sạch sẽ.
Lúc này không cần Cố An Nhiên phải nói gì nữa, đám người Nhị Cường đi theo Cố An Nhiên khám xét toàn bộ thi thể và lán trại của bọn cướp.
Không ngờ tìm thấy được không ít tiền bạc.
Cố An Nhiên đi tới chỗ lán trại, nhìn thấy có mấy nữ nhân đang rúc dưới chăn trong góc lán.
Bàn tay họ lộ ra bên ngoài, không che đậy gì, trên đó đầy những vết bầm tím.
Đây chắc là những nữ tử bị bọn cướp bắt đi, những người được giữ lại đều có dung mạo tương đối xinh đẹp.
Đám người Nhị Cường cũng đã phát hiện ra các nàng. .
Bọn họ đều là những đều là chính nhân quân tử, ngay lập tức quay người không nhìn nữa. Cố An Nhiên lục soát lán trại của bọn cướp, tim một ít quần áo đưa cho các nữ tử kia.
"Các ngươi mặc vào đi." Nàng lạnh lùng nói.
"Đa tạ.
Những nữ tử này sợ hãi nói lời cảm tạ rồi vội vàng nhặt quần áo mặc vào người.
Sau khi đã sửa soạn xong, bọn họ đồng loạt quỳ xuống trước mặt Cố An Nhiên: "Đa tạ cô nương đã cứu chúng tôi."
"Chỉ là tiện tay thôi."
Nói xong, nàng đưa mắt ra hiệu cho Nhị Cường.
Nhị Cường ngầm hiểu ý Cố An Nhiên, đưa một ít bạc lấy được từ lán trại của bọn cướp cho những nữ tử này.
"Các ngươi cầm lấy đi."
Các nữ tử đó biết bây giờ thế đạo khó khăn, nhận lấy số bạc đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận