Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 482: Bản Ghi Chép Không Chính Xác (2)

Chương 482: Bản Ghi Chép Không Chính Xác (2)Chương 482: Bản Ghi Chép Không Chính Xác (2)
Đào Vọng Đường nhếch môi: "Hơn 180 rương, không phải cũng là hơn 100 rương hay sao?"
Đại Cường gãi đầu nói: "Được rồi, coi như hơn 180 rương cũng là hơn 100 rương đi, nhưng số bạc nhiều hơn vàng thì làm sao bây giờ? Ngoài ra còn có nhiều hộp đựng ngọc bích, ngọc trai và đá quý lắm."
Đào Vọng Đường cười xấu hổ, hắn nên miêu tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào đây? Không vui lắm, thậm chí còn có chút lo lắng.
Hắn biết ca ca của An Nhiên cô nương có đưa cho nàng một không gian trữ vật, nhưng hôm qua không thấy An Nhiên cô nương cất vàng bạc vào không gian trữ vật, liệu nó còn chứa được số lượng đồ đạc vượt chỉ tiêu này của hắn không?
Hắn có chút xấu hổ liếc nhìn Cố An Nhiên rồi hỏi: "An Nhiên cô nương, ngươi xem những thứ này đi, ngươi có thể cất chúng được không?"
Cố An Nhiên hít sâu một hơi, nàng chưa trả lời ngay, nàng vẫn cần phải bình tĩnh lại.
Nhưng Đào Vọng Đường lại cho rằng không chứa nổi, lập tức nói: "An Nhiên cô nương, trước đó ta đã nói sẽ trả ngươi 4 rương vàng cho nhiệm vụ này, nhưng hành trình của chúng ta quá khó khăn, ngươi tốn không ít thời gian, 20 lượng vàng bạc lần trước ngươi giúp ta tìm ở Nghiệp thành không cần phải trả lại cho ta, ngươi cứ dùng làm chi phí đi lại cho chuyến đi này, còn số bạc này, ta sẽ chia thêm cho ngươi 20 rương bạc."
Cố An Nhiên kinh ngạc nhìn Đào Vọng Đường, ten này sao đột nhiên lại tăng giá vậy?
Tiên công này còn gấp mười lần so với trước đây!
Thế nhưng, Cố An Nhiên lại lần nữa bị đả kích, nàng cho rằng chặng đường thu thập tài bảo của nàng đã rất khá rồi, kho bạc cũng tính là dày dặn.
Nhưng sau khi đến một trong những kho báu của Đào Vọng Đường, nàng phát hiện ra mình vẫn còn non lắm.
Cố An Nhiên cảm thấy có chút xấu hổ khi đột nhiên nhận được 40 rương vàng bạc của Đào Vọng Đường.
Nàng lấy ra một cốc lưu ly màu hồng phấn từ trong không gian, tùy ý ném vào trong ngực Đào Vọng Đường.
Đào Vọng Đường thấy nàng ném chiếc cốc lưu ly một cách tùy tiện như vậy, trái tim hắn lập tức thắt lại, lo sợ chiếc cốc này sẽ bị vỡ.
Hắn nhanh chóng ôm chặt chiếc cốc thủy tinh vào lòng, hỏi: "An Nhiên cô nương, ngươi đột nhiên đưa cốc lưu ly cho ta là có ý gì vậy?"
"Ta không muốn chiếm lợi của ngươi, nên tặng cái này cho ngươi." Cố An Nhiên thờ ơ nói. Đào Vọng Đường không thể tin được: "Cái gì? Sao đột nhiên lại đưa cho ta thứ quý giá như vậy..."
Cố An Nhiên liếc hắn một cái, nói: "Bởi vì ngươi đã trả cho ta cái giá gấp mười lần."
Đào Vọng Đường không hiểu: "Nhưng đó là do ngươi đáng được nhận, không có ngươi thì ta đã không có được những thứ này rồi."
“Ta cũng không thích lợi dụng người khác."
Nghe vậy, hắn cẩn thận nhét chiếc cốc lưu ly màu hồng phấn vào túi, rồi đi đến chiếc hòm đựng nguyên thạch, lấy một viên hồng ngọc khổng lồ đưa cho Cố An Nhiên.
"An Nhiên cô nương, ta tặng ngươi viên hồng ngọc thô này. Ngươi muốn làm gì thì làm, cái này chắc là đủ làm một bộ trang sức rồi."
Cố An Nhiên nhìn viên hồng ngọc thô khổng lồ, nàng không biết có nên lấy hay không.
Tại sao mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng mà nàng không ngờ tới vậy nhỉ?
Bởi vì nàng không muốn lợi dụng Đào Vọng Đường, vả lại biết Đào Vọng Đường thích cốc lưu ly nên nàng mới tùy tiện chọn một chiếc cốc lưu ly từ không gian của mình đưa tặng, nhưng ai ngờ Đào Vọng Đường lại tặng cho nàng một viên hồng ngọc lớn.
Tại sao nàng lại cảm thấy mình lừa Đào Vọng Đường ác hơn vậy nhỉ? Dù hắn giàu có nhưng nàng cũng không thể lừa gạt hắn như vậy!
Đào Vọng Đường ngơ ngác nhìn Cố An Nhiên, ngượng ngùng cười nói: “An Nhiên cô nương, có phải ít quá hay không? Không sao cả, ta sẽ chọn cho ngươi mấy viên bảo thạch màu sắc khác."
C6 An Nhiên nuốt khan, vội xua tay nói: "Không, không, viên hồng ngọc này ta cũng không cần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận