Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 615: Ta Nói Tha Cho Ngươi Khi Nào? (2)

Chương 615: Ta Nói Tha Cho Ngươi Khi Nào? (2)Chương 615: Ta Nói Tha Cho Ngươi Khi Nào? (2)
Vũ phu nhân bây giờ chỉ muốn giữ được cái mạng, về phần báo thù, nàng ta sẽ đợi lão gia trở về rồi nói.
Dù sao nữ nhân này nhất định sẽ bị lão gia giết chết, nhưng bây giờ nàng ta phải sống sót trước đã.
Đại nha hoàn của Vũ phu nhân sững sờ một lúc, lập tức chạy đến phòng thu chi.
Khi quản gia nghe tin Vũ phu nhân bị bắt, ông ta lập tức ra lệnh cho phòng thu chi chuyển hết vàng bạc châu báu ra ngoài, còn cử người đi báo tin cho Lý Anh.
Chỉ trong chốc lát, bốn rương vàng bạc châu báu đã được đặt trước mặt Cố An Nhiên.
Vũ phu nhân lấy lòng nói: "Cô... Cô nương, số tiền này ngươi đã thấy đủ chưa?”
Cố An Nhiên ấn mạnh tay hơn: "Ngươi không biết giá của lưu ly sao? Ngươi đuổi ăn mày đi à?"
"Những thứ này hoàn toàn không đủ, ta chỉ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu đồ ngươi đưa tới vẫn không thể làm ta hài lòng, vậy thì đợi ta bẻ cổ ngươi đi."
Vũ phu nhân luống cuống: "Mau lên! Lại đến phòng thu chi chuyển hết đồ đạc ra khỏi kho!" Đại nha hoàn lại chạy đến phòng thu chỉ, quản gia đi tới nói: "Nữ nhân điên đó vẫn chưa thả phu nhân à?”
Đại nha hoàn lắc đầu nói: "Không thả, nhất định phải đưa cho nàng ấy toàn bộ số tiền trong kho, nếu không nàng ấy sẽ giết con tin, phu nhân chúng ta chết chắc."
"Nếu phu nhân chúng ta không còn, người trong phủ này đừng mong được sống yên ổn."
Quản gia biết lời nha hoàn này nói là sự thật, nếu Vũ phu nhân không còn nữa, Lý Anh có lẽ sẽ trở về tính tình hỉ nộ thất thường, mọi người trong phủ sẽ phải nơm nớp lo sợ.
Mà Lý Anh từ trước đến nay đều vô cùng sủng ái Vũ phu nhân, vung tiền như rác trên người nàng ta là chuyện bình thường, Lý Anh nhất định sẵn sàng bỏ ra tất cả mấy chục vạn lượng bạc trong kho để đổi lấy mạng Vũ phu nhân.
Hơn nữa ông ta đã tìm được người báo tin, tổng quản đại nhân sẽ sớm mang binh tới đây.
Den lúc đó, nữ nhân kia có cầm được số tiền này đi không lại là chuyện khác!
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, quản gia lập tức xua tay nói: "Ngươi tới đây, lấy hết tiền trong kho mang đến nội viện của phu nhân đi."
Mấy tên sai vặt nơm nớp lo sợ cố gắng kiêm chế không run rẩy, mang vàng bạc châu báu đến viện tử Vũ phu nhân. Tổng cộng bốn năm mươi năm muoi rương đồ đã được bày ra trong sân, một gã sai vặt nói: "Tất cả đồ đạc trong kho đều ở chỗ này."
Cố An Nhiên liếc nhìn đám người một cái rồi nói: "Các ngươi đều cút xuống đi."
Những người đó không muốn ở lại đây thêm một khắc nào, lập tức bỏ chạy như bay.
Trên mặt Vũ phu nhân nở nụ cười nịnh nọt nói: "Bạc trong kho đều ở đây rồi, cũng là ba bốn mươi vạn lượng."
"Ngươi có thể tha ta rồi chứ?"
Cố An Nhiên nhướng mày nói: "Ta nói tha cho ngươi khi nào?”
Vũ phu nhân tức giận đến nghẹn họng nói: "Ngươi nói đưa hết tiên trong kho ra sẽ tha cho ta, sao ngươi nói mà không giữ lời như vậy?"
Cố An Nhiên buồn cười nói: "Ta nói chính là, nếu ta hài lòng, ta sẽ tha cho ngươi."
"Nhưng mà bây giờ, ta không hài lòng." Nói xong, tay nàng dùng lực.
Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", Vũ phu nhân ra đi lặng lẽ không một tiếng kêu la.
"Ngươi thật là không may, đụng phải người được ta che chở, kiếp sau cẩn thận một chút, mạng sống sẽ không ngắn ngủi như vậy." Cố An Nhiên tự nhủ.
Sau đó, nàng vung tay một cái, toàn bộ mười mấy cái rương trên mặt đất đều biến mất, gần bốn mươi vạn lượng bạc trở thành đồ trong túi Cố An Nhiên, nàng phủi phủi bàn tay không có chút bụi nào, cảm thấy khá hài lòng.
Lúc này, có tiếng bước chân đến gần, Lý Anh dẫn theo một đại đội nhân mã di tới viện tử Vũ phu nhân.
Ông ta vốn tưởng rằng hôm nay sẽ có thể giữ được cả người cả tiền, nhưng khi đến cổng viện mới phát hiện mấy cái rương trong kho đã biến mất sạch sẽ giống như có ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận