Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 275: Không Được Tri Hoãn (2)

Chương 275: Không Được Tri Hoãn (2)Chương 275: Không Được Tri Hoãn (2)
Dạ Tu Mặc đến phủ Thành chủ, việc đầu tiên hắn ta làm là đi tìm quản gia.
Quản gia không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng mình làm sai chỗ nào, giữa mùa đông lạnh giá mà sau lưng mồ hôi lạnh như tắm, vừa vào thư phòng đã cúi đầu cung kính nói: "Thành chủ tim lão nô có chuyện gì?”
Dạ Tu Mặc đặt quyển sách trong tay xuống, một tay chống đầu gối, một tay gõ nhịp trên mặt bàn.
"Cửa hàng bên ngoài nói là muốn bổ sung lương thực, ngươi xử lý xong chưa?" Hắn ta hỏi.
Tim quản gia hãng vài nhịp, dù sao trước đây thành chủ chỉ nghe ông ta báo cáo chuyện của cửa hàng bên ngoài chứ chưa chủ động hỏi thăm bao giờ, hôm nay hắn bị sao vậy?
Ông ta thấp thỏm trả lời: "Hồi thành chủ, vẫn... vẫn chưa, chưởng quỹ tiệm tạp hóa nói giờ Mùi hôm nay sẽ phái người tới lấy hàng."
Dạ Tu Mặc ngước mắt lên, nhìn quản gia với đôi mắt đen sâu thẳm, dặn dò tiếp: "Bây giờ lập tức kiểm kê số lượng rồi phái người giao hàng ngay, không được trì hoãn."
"Lão nô đi làm ngay." Quản gia của phủ Thành chủ không dám hỏi lý do, nhận nhiệm vụ rồi đi thẳng ra ngoài. Mấy người Cố An Nhiên hiện đã đến tiệm tạp hóa.
Xét thấy đất hoang mới khai phá không đủ màu mỡ nên họ chủ yếu mua giống ngô và khoai lang, hai loại ngũ cốc này không yêu cầu cao về độ phì của đất, ngay cả ở đất hoang mới khai khẩn vẫn có thể đảm bảo được năng suất!
Mua thêm ít giống lúa, dù sao dưới thung lũng bên dòng suối có rất nhiều đất bằng, sau khi khai khẩn có thể tiến hành trồng trọt.
Tuy nhiên, không ai dám đảm bảo sản lượng của lúa nước trên đất khai hoang sẽ lạc quan.
Những chàng trai trẻ khác mua hết những thứ mà mọi người trong cốc đều cần.
Chưởng quỹ tiệm tạp hóa vừa thấy đoàn người Cố An Nhiên thì cười tít mắt, khách hàng lớn mài
Sau khi mua đủ vật dụng cần thiết, Cố An Nhiên mới đến quây: "Chưởng quỹ, chúng ta cần hai ngàn cân ngũ cốc."
Vì Cố An Nhiên không mang mặt nạ da người nên chưởng quỹ không nhận ra nàng.
Ông ta nói với vẻ xin lỗi: "Cô nương, lượng lương thực ngươi cần không ít tí nào. Cửa tiệm của ta tạm thời không lấy ra được, không bằng ngày mai các ngươi lại quay lại? Ngày mai mới có hàng."
Chưởng quỹ không phải cố ý làm khó Cố An Nhiên, ông ta phái người đi chuyển hàng vào giờ Mùi, lúc này lại phải tới kho chỉnh lý lại, quả thật sẽ mất rất nhiều thời gian, quanh đi quẩn lại vẫn phải hẹn mai.
Cố An Nhiên cũng không nói gì, dù sao mấy chuyện như thiếu hàng thật sự không ai kiểm soát được.
Nhưng Đại Cường hơi bất đắc dĩ nói: "Hầy, xui vậy à? Thế nếu chúng ta tay xách nách mang đống đồ này đến quán trọ ngủ thêm đêm nữa thì không phải quá bắt mắt sao? Hơn nữa phòng trong quán trọ chỉ rộng bằng này thôi, sao có thể chứa chấp nhiều đồ thế này được?"
Thấy có người băn khoăn, chưởng quỹ ân cần nói: "Khách quan, chuyện này ngươi không cần lo, tạm thời cứ để đồ trong cửa hàng của ta, ngày mai các ngươi tới lấy lương thực rồi thanh toán một lượt cũng không sao."
Cố An Nhiên gật đầu: "Cứ thế đi."
Nhưng vừa nói xong, giọng nói của quản gia phủ Thành chủ lập tức vang lên từ ngoài cửa.
"Chưởng quỹ, ta mang lương thực tới cho ngươi, ngươi sai vài tiểu nhị ra chuyển lương thực đến kho hàng đi."
Chưởng quỹ rất khó tin, quản gia phủ Thành chủ vậy mà sẽ đích thân tới đây giao hàng cho ông ta?
Ông ta nhìn Cố An Nhiên với vẻ xin lượng thứ: "Cô nương, ta ra ngoài một chuyến, nếu lương thực được giao đủ thì đơn của các ngươi sẽ được chuẩn bị."
Cố An Nhiên khẽ gật đầu,/'Ừ, chưởng quầy đi làm việc đi."
Chưởng quầy ra khỏi quầy, sau đó chào đón bằng nụ cười ấm áp, nồng mùi xu nịnh: "Tổng quản đại nhân, cơn gió nào thổi ngài tới đây? Ngài mau vào đi, ta tự tay dâng trà cho ngài."
"Bên ngoài gió lớn, đừng để gió lạnh ngấm vào người." Chưởng quỹ thấy quản gia không nhúc nhích, lại bổ sung một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận