Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 435: Cắm Trại Trên Bãi Đất Trống (2)

Chương 435: Cắm Trại Trên Bãi Đất Trống (2)Chương 435: Cắm Trại Trên Bãi Đất Trống (2)
Cố An Nhiên cũng không yên lòng, bởi vì nàng không biết thuốc trị khí độc của Mạt Nương có tác dụng thế nào.
Dù có khí độc thì độ độc không nhất định đều giống nhau.
Hình như Đại Cường nhìn ra sự lo lắng của Cố An Nhiên, ra vẻ lam liệt nói: "An Nhiên cô nương, ngươi cứ yên tâm, y thuật của Mạt Nương tốt lắm, chắc chắn viên thuốc trị khí độc này chắc chắn có tác dụng."
Bây giờ nàng không có tâm tư mà nghĩ nhiều nữa, chỉ nhìn mọi người một lượt rồi nói: "Chúng ta đi ra khỏi mảnh rừng này trước đi, trong rừng chỉ toàn xương động vật, nghĩ đến khí độc khả năng hình thành từ chính chỗ này, ban đêm chắc chắn không thể dựng trại ở đây được."
"Được, chúng ta đều nghe ngươi hết."
Đám người đều đồng tình với chuyện ra khỏi mảnh rừng này, không hẹn mà cùng bước nhanh hơn.
Dù sao bọn họ đều không muốn xung quanh nơi hạ trại toàn mùi thi thể thối rữa, dù những thi thể này chỉ là động vật nhưng trong đêm tối thì bọn họ vẫn cảm thấy đáng sợ.
Bọn họ đi suốt ba canh giờ mới ra khỏi mảnh rừng ram rộng lớn này nhưng lại không gặp được ánh nắng.
Lúc đi khỏi Nghiệp Thành là buổi sáng nhưng khi đi qua mảnh rừng này thì trời đã sắp tối.
May mà cuối cùng Cố An Nhiên cũng tìm được một nơi thích hợp để hạ trại.
Sắc trời mông lung mờ mịt, chỉ còn lại một tia ánh sáng phía xa chân trời, trước mặt có một vách đá dựng đứng màu đen nhánh, bên trong có những tảng đá đỏ như máu, trông vừa đáng sợ lại kỳ quái như địa ngục dưới vực thẳm.
Cũng may trước vách đá có một khoảng không gian rộng lớn, không gian trống trải không có một mảnh xương động vật nào.
Sau khi đi dạo một vòng trở về, vẻ mặt Đại Cường và Nhị Cường đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"An Nhiên cô nương, chúng ta đã điều tra xung quanh rồi, xung quanh đây không có xác động vật, cũng không có bụi cỏ um tùm, đêm nay chúng ta dựng trại ở đây chắc sẽ an toàn."
Không có bụi cỏ um tùm thì không lo bị dã thú cỡ lớn rình rập mà không có chỗ trốn.
Cố An Nhiên gật đầu nói: "Ừm, đêm nay dựng trại ở đây đi."
Cả ngày hôm nay bọn họ không ăn uống gì, chỉ vội vàng đào thoát khỏi truy binh nên chẳng dừng lại lúc nào. Cho dù đã đi vào dãy núi đen nhưng Cố An Nhiên cũng không dám đảm bảo đám truy binh kia không đuổi theo."
Thế nên sau khi vào rừng nàng đã bố trí vài thứ để gây nhầm lẫn cho đám truy binh.
Người của Đại Cường, Nhị Cường và Đào Vọng Đường làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã dựng lều trại ra dáng ra hình.
Cố An Nhiên đi vào một mảnh rừng trông có vẻ đầy sức sống, lúc quay lại thì ôm theo một con dê.
Nàng tiện tay ném cho Đại Cường: "Xử lý đi, đêm nay hầm thịt dê."
Đại Cường bĩu môi, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Nhưng mà thịt dê nướng ăn càng ngon hơn, thịt dê nướng có váng dầu bên ngoài, rải thêm bột thì là và bột tiêu cay nữa thì đúng là mỹ vị trần gian."
Nghe Đại Cường miêu tả, A Từ không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực, vẻ mặt A Ly nhàn nhạt như là đã quen ăn những thứ này nên không hề thèm thịt.
Hình như Đào Vọng Đường vừa nhớ ra chuyện gì, hắn cười hỏi: "An Nhiên cô nương, có thể nấu loại mỳ lần trước ăn trong rừng không, loại đó thật sự quá thơm."
Cố An Nhiên gật đầu: "Được, vậy tối nay sẽ ăn mì và thịt dê hâm."
Nàng vào trong lều vải, một lát sau đi ra còn cầm thêm một đóng mì gói đã bóc vỏ.
Nhị Cường đã dựng sẵn hai cái nồi nước sắp SôI.
Đào Vọng Đường thấy hơi khát, vừa cầm túi nước đổ vào miệng thì chỉ có vài giọt rơi ra.
Đào Ất thấy thế thì vội vàng nhận lấy túi nước trong tay Đào Vọng Đường, nói: "Lão gia, để ta đi múc nước cho ngài."
Thật ra nơi bọn họ chọn không chỉ bằng phẳng mà cũng rất gần dòng nước, rất tiện cho việc múc nước.
Đào Vọng Đường tiện tay đưa túi nước cho Đào Ất: "Ngươi đi đi"
Bạn cần đăng nhập để bình luận