Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 87: Lon Quay Da Giòn (1)

Chương 87: Lon Quay Da Giòn (1)Chương 87: Lon Quay Da Giòn (1)
"Ngươi chọn mấy cây củi lớn chút rồi đốt đi, đốt chúng thành than là được không? Lúc nướng lợn không thể có lửa, nếu không sẽ có khói."
"Không thành vấn đề, ta đi làm ngay đây, ngươi cứ yên tâm làm việc của mình đi."...
Sau thời gian khoảng hai nén hương, củi đã cháy thành than đỏ, thịt lợn đã ướp nguyên liệu cũng được buộc lên kệ.
Với sự giúp đỡ của Đại Cường và Nhị Cường, Cố An Nhiên gác con lợn lên đống lửa.
Con lợn mới cho lên kệ không có mùi lắm, nhưng một nồi lòng lợn bên kia đã tỏa mùi thơm nức mũi dưới tác động của hương liệu.
Đại Cường và Nhị Cường hít một hơi thật sâu, nói: "An Nhiên cô nương, ngươi đang hầm cái gì trong nồi thế?"
"Lòng lợn đấy." Cố An Nhiên thản nhiên nói.
"Ngươi đừng lừa ta, lòng lợn có thể tỏa ra mùi này thì ta đã tự thịt mình rồi."
Đại Cường hoàn toàn không tin, chỉ nghĩ Cố An Nhiên lừa hắn ta.
"Ồ, thế thì ngươi mở nắp ra mà xem, sau đó thì có thể thể tự cầm dao thịt mình rồi."
Đại Cường cứng họng: "Nhìn thì nhìn, ta còn lâu mới tin lòng lợn có thể thơm như vậy." Những người dân chạy nạn: Thiển cận! Để xem tí nữa ngươi làm thế nào...
Hà lão thái thái: Thanh niên này là một người hiền lành, nhưng đầu óc thì... Hình như không tốt lắm.
Đại Cường và Nhị Cường bước đến chỗ cái nồi đang tỏa ra mùi thơm nức mũi rồi mở nắp lên.
Vừa mở nắp ra hắn ta đã trợn tròn hai mắt, bên trong đúng là lòng lợn mà bình thường ai cũng ghét bỏ...
Cái này... Cái này...
Nhị Cường bất lực nhắm mắt lại, hắn ta vỗ vỗ bả vai đại ca, nghiêm túc nói: "Ta đã nói với ngươi rồi mà, chuyện gì cũng đừng nói quá tuyệt đối, gặp chuyện gì cũng phải dùng đầu óc mà suy xét, thế mà ngươi chẳng bao giờ thèm nghe, giờ thì hay rồi."
Nhưng Đại Cường cũng không phải người chơi xấu, hắn ta chạy chậm về chỗ Cố An Nhiên.
"An Nhiên cô nương, lần này là tại ta ba hoa, tí nữa sẽ tự đi kết liễu mình, nhưng trước khi đi có thể cho ta nếm thử lòng lợn và lợn quay da giòn không? Ít ra cũng làm một con ma chết no."
Cố An Nhiên mỉm cười, vốn chỉ là lời nói đùa thôi, nói gì mà kết liễu hay không kết liễu?
"Ngươi quên điều kiện ta cho ngươi gia nhập đội chạy nạn rồi à?" Cố An Nhiên hỏi. "Bảo hộ đội ngũ." Đại Cường thết lên. ...
Lợn mới lên giá nướng không lâu, mẹo quay lợn ngon là lúc đầu phải dùng lửa thật to.
Đợi đến khi thịt lợn chuyển từ đỏ sang trắng thì lại đổi sang mặt khác, nướng nửa canh giờ rồi bắt đầu giảm lửa, nướng như thế thì da lợn mới giòn, mà thịt bên trong vẫn mềm.
Sau một lúc nướng trên lửa , da lợn đã khô cứng và vàng ruộm, bởi vì Cố An Nhiên chọn một con lợn không béo không gầy nên thịt mỡ bị lửa đun cháy, ta thành một lớp vàng dầu bóng loáng, cộng thêm mùi sốt ướp thơm phức khiến ai nấy chảy nước bọt ròng ròng.
Nướng thêm một canh giờ nữa, toàn thân con lợn đã vàng ruộm, da giòn khay kháy.
Cố An Nhiên bảo Đại Cường và Nhị Cường giúp đỡ lấy con lợn xuống khỏi giá nướng rồi rắc một lớp mè trắng lên con lợn da giòn.
Nhất thời, mùi thịt nướng thơm lừng lan khắp doanh trại, thậm chí có vài người già đã nằm nghỉ cũng bị đánh thức vì cơn thèm.
Nồi lòng lợn đã hầm lâu cũng đã đến độ ngon rồi.
Cố An Nhiên ngước nhìn mặt trăng nhẩm tính thời gian, có lẽ giờ đã đến giờ Tuất.
Nàng đi tìm trưởng thôn Lý Kim Quang, nói: "Hôm nay ta làm lợn quay da giòn và lòng lợn hầm đã có các bác các thím ra giúp đỡ, còn đổi bột mì cho ta nữa. Người đi gọi mọi người đến đây cùng ăn đi, dù sao ta và lão thái thái cũng không ăn hết nhiều thế được."
Sau khi tách ra khỏi những người dân thích so đo, Cố An Nhiên không quá tính toán chỉ li với những người còn lại.
Bởi vì những người ở lại trước mắt đầu là người có tình có nghĩa, có ơn tất báo, lại còn rất trong sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận