Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 527: Đắc Tội Người Khác (1)

Chương 527: Đắc Tội Người Khác (1)Chương 527: Đắc Tội Người Khác (1)
Trong cung giao nhiệm vụ, nói là vì đón sinh thân của quý phi, phải làm ra một tấm vải có một không hai.
Thứ quý giá thì dễ làm, nhưng có một không hai lại khó.
Nhưng quý phi là người mới được sủng ái, rất được hoàng đế yêu thích, bọn họ không dám qua loa.
Người đàn ông liếc nhìn Cố An Nhiên, nói thẳng vào vấn đề: "Cô nương muốn bán tấm vải này à? Bao nhiêu tiền?"
Cố An Nhiên cười nói: "Tấm màu tím nhạt vừa rồi chỉ còn một cuộn."
"Còn có một số màu sắc và hoa văn khác."
Màu tím là màu sắc quý phi yêu thích nhất, đây lại chỉ có một cuộn, cũng thực là có một không hai.
"Ta mua hết số vải mà cô nương có, ra giá đi." Ông chủ trẻ của tiệm vải mỉm cười nói.
Trên thực tế, tấm vải đắt nhất trong tiệm vải này có giá gần bằng số vàng có cùng trọng lượng.
Hắn có thể nhìn ra tay nghề dệt vải của cô nương này còn tốt hơn trong tiệm của hắn.
Cố An Nhiên không biết tình hình cụ thể, hối hận không mang Đào Vọng Đường đi cùng. Nhưng nàng không hề tỏ ra không hiểu mà chỉ cười như không cười nói: "Hay là ông chủ ra một cái giá, nếu đúng như mong đợi của ta thì ta sẽ bán vải cho ngươi."
Ông chủ tiệm vải nghĩ Cố An Nhiên đang xem sự chân thành của mình nên không dám hạ giá.
Dù sao thì cô nương trước mặt này chạy đi tìm người khác, sẽ là tổn thất đối với bọn họ.
Ông chủ trẻ của tiệm vải Vinh Ký đong đếm rồi nói: "Một cuộn vải giá hai trăm lạng vàng, cô nương thấy thế nào?"
Cố An Nhiên nhướng mày nói: "Ông chủ là người sảng khoái, giao dịch xong!"
"Vào giờ này ngày mai, ta sẽ đưa cuộn vải đó tới chỗ ngài, nhưng không biết ngươi chỉ muốn cuộn màu tím đó hay muốn xem màu sắc hoa văn khác nữa?”
Ông chủ suy nghĩ rồi nói: "Nếu cô nương có thì cứ mang mấy màu khác đến đây."
"Được rồi, vậy ngày mai gặp lại." Cố An Nhiên chào ông chủ một tiếng liên rời khỏi Vinh Ký.
Nàng định đi dạo phố với Du Nương lần nữa nhưng lại cứ có người không có mắt, xông đến trước mặt Cố An Nhiên.
Tuy rằng lúc này nàng và Du Nương đều đội mũ có rèm che , che kín từ đầu đến chân, nhưng trong mắt tên háo sắc có tiếng ở Tuyên Thành, dáng người yểu điệu như ẩn như hiện thế này càng khiến hắn ta hứng thú.
"Tránh ra." Cố An Nhiên nhìn người đàn ông cực kỳ dầu mỡ trước mặt rồi nói.
Người đàn ông xoa xoa tay, mặt đầy sắc dục nói: "Ây dôI Đây là một quả ớt nhỏ nha! Ông đây thích!"
Nói xong, hắn ta vẫy tay với gã sai vặt phía sau, nói: "Trói nàng ta lại, đưa lên giường gia, để gia yêu thương thật tốt."
Đám sai vặt đáp lời, mà lúc này, dưới lớp màn che, ánh mắt Cố An Nhiên nhìn đám sai vặt này như đang nhìn người chết.
Nàng đá xoay một cái đã khiến hai gã sai vặt đang lao tới bay ra xa, cơ thể của bọn chúng bay về phía xa như tấm giẻ rách.
Sau đó nặng ne ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu lớn.
Người đàn ông mập mạp trước mặt có vẻ hơi tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố An Nhiên nói: "Người đâu! Cùng lên! Hôm nay ta phải cho lũ tiện nhân này một bài học!"
Mấy gã sai vặt chưa bị đánh, lúc này ánh mắt nhìn Cố An Nhiên có vẻ sợ sệt, nhưng chủ tử có lệnh, bọn họ chỉ có thể căng da đầu tiến lên.
Cố An Nhiên lấy ra vuốt hổ bay, bắn ra chỗ tòa nhà cạnh đường để mượn lực, chân quét một cái, dám gã sai vặt đó gần như ngã rạp hết. Có một hai con cá lọt lưới cũng bị Du Nương giải quyết nhanh gọn.
Đám sai vặt nằm rạp trên đất, chiếm một khoảng lớn, ôm lấy vết thương của bản thân!
Cố An Nhiên đứng vững trên mặt đất, cười như không cười nhìn gã đàn ông mập mạp trước mặt, nói: "Bây giờ đến lượt ngươi!"
Gã đàn ông mập mạp mở miệng, như muốn tiết lộ thân phận của mình, nhưng Cố An Nhiên không cho hắn ta cơ hội này, ngay lập tức đấm vào mắt hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận