Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 900: Ca Ca Xinh Dep (2)

Chuong 900: Ca Ca Xinh Dep (2)Chuong 900: Ca Ca Xinh Dep (2)
"Cơ thể muội nặng, không tiện đưa nàng ấy đi dạo khắp nói, nhiệm vụ này giao cho ca ca ngươi đó."
"Ta... muội..." Cố Thẩm Diệp nhìn nhìn công chúa Hoa Duyệt, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng không chắc chắn.
Hắn ta thật sự không biết nên ở chung với tiểu cô nương trông còn nhỏ hơn rất nhiều so với Nhiên Nhiên, cũng không biết nàng ấy đã trưởng thành hay chưa.
Trong lúc đang suy tư, Cố An Nhiên đã đưa Trương Ngưng và Tuân Thu Anh hai người chạy đi như có dầu bôi vào chân.
Chỉ để lại ba người công chúa Hoa Duyệt và thị nữ của nàng với lại Cố Thẩm Diệp ở lại đây.
Cố Thẩm Diệp khẽ thở dài một cái, giọng nhàn nhạt hỏi: "Tiếp theo đây, công chúa muốn đi đến đâu để đi dạo?"
Công chúa Hoa Duyệt hơi ngẩng mặt lên suy nghĩ, sau đó nở nụ cười ngọt ngào nói: "Ta muốn đến tiệm bánh ngọt, đồ ngọt lớn nhất thành Kính Hồ."
Cố Thẩm Diệp nhìn món ăn trên bàn một cái, bất đắc dĩ nói: "Chẳng phải ngươi vừa mới ăn cơm xong sao?”
Nàng ấy nhếch môi cười cười nói: "Phụ vương của ta luôn nói, dường như ta không ăn cơm và ăn bánh ngọt cùng một dạ dày."
"Cho dù có ăn cơm nhiều hơn nữa, đụng phải bánh ngọt cũng vẫn có thể ăn tiếp."
Cố Thẩm Diệp trầm mặc một lát, dẫn theo công chúa Hoa Duyệt ra khỏi Tây Phủ Lâu, đến tiệm bánh ngọt lớn nhất thành Kính Hồ.
Tiệm bánh này có tổng cộng ba tầng, cả tầng một đều đủ các loại các hình dạng bánh ngọt rực rỡ muôn màu.
Tầng hai bày biện bàn ghế, không gian tao nhã, tầng ba thì là một gian phòng riêng.
Bánh ngọt của tiệm này, có đầy đủ hai, ba trăm loại, không chỉ có bánh ngọt truyền thống, mà còn có bánh ngọt kiểu mới mà được lưu truyền từ trong hoàng cung Nam Nguyệt ra ngoài.
Công chúa Hoa Duyệt đi đến trước quầy hàng để những chiếc bánh ngọt nhỏ được làm một cách khéo léo, trong mắt kinh ngạc nói: "Cái này cũng thật là đẹp quá đi, là đồ có thể ăn được sao?"
"Hoa ở trên chiếc bánh ngọt này, trông giống hệt như thật."
Cố Thẩm Diệp liếc nhìn cái quầy hàng để bánh ngọt đó một cái, giọng nhàn nhạt hỏi: "Thích cái nào?”
Công chúa Hoa Duyệt mím mím môi, không quyết định được: "Ừm... ta không chọn ra được." Nàng nở nụ cười xinh đẹp nhìn Cố Thẩm Diệp nói: "Ca ca xinh đẹp, ta không chọn ra được, ngươi giúp ta chọn một cái đi."
Cố Thẩm Diệp mím chặt môi thành một đường, sau đó lạnh như băng nói: "Không cho phép gọi ta là ca ca xinh đẹp."
Công chúa Hoa Duyệt nở nụ cười rực rỡ hỏi: "Vậy gọi ngươi là cái gì?"
"Ta tên là Cố Thẩm Diệp!" Hắn ta nói.
"Được thôi, ca ca xinh đẹp." Công chúa Hoa Duyệt vui vẻ đáp lời.
Cố Thẩm Diệp mở miệng muốn chỉnh lại cho công chúa Hoa Duyệt, lại phát hiện ra cái này thực sự không cần thiết.
Cho nên, ánh mắt của hắn ta lại rơi lên mấy chiếc bánh ngọt đó.
Hắn ta chỉ vào mấy chiếc bánh đó nói: "Mấy cái này, mỗi loại lấy một cái, đưa lên trên phòng riêng trên tang ba."
Tiểu nhị nói lưu loát: "Được al Nhiếp chính vương điện ha, người đợi chút."
Có tổng cộng hai, ba mươi loại bánh ngọt, hắn ta cũng không hỏi người ta có được hết hay không.
Nhiếp chính vương theo đuổi cô nương, không thể nào làm người ta mất mặt được.
"Nhiều... nhiêu quá rồi nhỉ?" Công chúa Hoa Duyệt có hơi bối rối.
Cố Thẩm Diệp có chút không kiên nhẫn nói: "Ngươi có thể thử mỗi cái một miếng."
Công chúa Hoa Duyệt lắc đầu không đồng ý nói: "Như thế thì lãng phí quá, chỉ có bông hoa, động vật nhỏ với cả hoa quả thôi, mỗi loại lấy cho ta một cái là được rồi."
Tiểu nhị không đáp lại ngay lập tức, mà quay đầu nhìn về phía Cố Thẩm Diệp.
Cố Thẩm Diệp trầm giọng nói: "Cứ theo nàng ấy mà làm."
"Được a được ạ.' Tiểu nhị nhiệt tình trả lời lại.
Cố Thẩm Diệp nghĩ nghĩ, lại dặn dò nói: "Làm một cái bánh ngọt fondant bông tuyết xanh, không cần quá to, nhưng mà phải làm cẩn thận, khéo léo một chút."
"Trước khi trời tối, ta sẽ đến tiệm các ngươi lấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận