Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 346: Ca Ca Đến. (2)

Chương 346: Ca Ca Đến. (2)Chương 346: Ca Ca Đến. (2)
Hắn ta dùng tay phải ấn mạnh vào nhân trung, tay trái chống đỡ thân thể, quỳ xuống trước mặt Cố Thẩm Diệp.
"Cao nhân, người trong trại của ta đều là ngài điều khiển!"
Đại đương gia nghĩ đến, muội muội của chủ nhân muốn cướp của bọn họ, nhưng lại không biết là của ca ca nàng, nếu biết thì chắc chắn sẽ không cướp.
Nhưng mà hắn ta đã tính sai một điểm.
Cố Thẩm Diệp không vui liếc nhìn đại đương gia một cái, sau đó nhìn Cố An Nhiên bằng ánh mắt cưng chiều nói: "Nhiên Nhiên, đồ của ca cũng là đồ của muội, muội thích cái gì trong trại có thể tùy ý lấy đi."
Đại đương gia nghe vậy, chán nản ngã xuống đất, dù là lúc này tay phải của hắn ta vẫn đang giữ chặt nhân trung vẫn không thể ngăn hắn ta trợn mắt bất tỉnh.
Cố An Nhiên có chút buồn cười liếc nhìn đại đương gia đang bất tỉnh trên mặt đất: "Ca, ngươi sai người đưa hắn đi đi."
Cố Thẩm Diệp đồng ý với yêu cầu của Cố An Nhiên: "Được, hắn xấu xí, không nên ở trước mặt muội làm chướng mắt."
"Người đâu, kéo hắn ta ra ngoài." Hắn ta nhìn ra phía ngoài cửa ra lệnh.
Một lúc sau, hai tiểu lâu la sơn tặc lôi kéo đưa đại đương gia ra ngoài.
Lúc này hai huynh muội mới ngồi xuống.
Ca, ca đến đây bao lâu rồi? Làm sao đến đây được?" Cố An Nhiên hỏi.
"Ta tới đây được một tháng, từ khi tới đây đã ở trong sơn trại này, tiện tay chiếm sơn trại này cho bản thân sử dụng, luôn đi tìm muội." Cố Thẩm Diệp hời hợt nói.
"Có bao nhiêu người từ căn cứ tới đây?" Cố An Nhiên mím môi hỏi.
Cố Thẩm Diệp rũ mắt xuống nói: "Tính cả ta, tổng cộng có năm người, nhưng đến sơn trại này chỉ có một mình ra, ta không chắc chúng ta ở cùng một thời gian và không gian, có lẽ bọn họ đã bị dịch chuyển đến thời gian và không gian khác."
"Vậy làm sao ca trở vê? Hay là ca định ở lại thời đại không có Zombie này?"
Cố An Nhiên sợ Cố Thẩm Diệp sẽ không thể bỏ được căn cứ Bạch Trạch nên mới hỏi câu hỏi này.
"Tạm thời chúng ta cứ ở lại thời đại này, căn cứ Bạch Trạch bây giờ đã hoàn toàn ổn định, cho dù không có ta hiện diện ở căn cứ, bọn họ đều thực hiện nhiệm vụ của mình, căn cứ Bạch Trạch cũng sẽ không lộn xôn." "Ta dẫn muội đến một nơi." Cố Thẩm Diệp nắm lấy tay Cố An Nhiên, đi tới không gian của hắn ta.
Không gian của Cố Thẩm Diệp rất khác với Cố An Nhiên.
Bầu trời trong không gian là một màu đỏ nhạt ảm đạm kỳ quái, không có đất, khắp nơi đều là đá, hang động, núi đá.
Thực vật duy nhất là cây hoa mạn châu sa nở bên sông, có màu đỏ chói.
Hắn ta dẫn Cố An Nhiên đi về phía một hang đá, trước khi vào hang còn nghe thấy một tiếng "hô hô" khàn khàn.
"Ca, ca mang thứ đó đến đây à?"
Cố Thẩm Diệp gật đầu: "Đúng vậy, cũng là từ hệ không gian, chỉ là ta dùng dây xích trói lại, dị năng của nó giờ đã bị vô hiệu hóa."
"Chỉ cần có nó ở đây, Có lẽ chúng ta có thể từ từ nghiên cứu, nếu như một ngày nào đó muốn trở về thì sẽ có cách."
Cố An Nhiên gật đầu: "Vâng, chỉ là ca ca cứ nhốt thứ này trong không gian đi, tuyệt đối đừng thả nó ra thế giới bên ngoài."
Lỡ như không cẩn thận cắn người, ở thời cổ đại không có đủ vũ khí nóng này, nếu virus zombie bùng phát, sẽ là một thảm họa cực lớn đối với thế giới này.
Cố Thẩm Diệp trầm giọng nói: "Ta biết." Hắn ta kéo tay áo Cố An Nhiên, rời khỏi không gian.
"Nhiên Nhiên, thế giới này dường như đang lúc loạn lạc. Sơn trại này có vị trí không tệ, dễ phòng thủ khó tấn công."
"Hay là chúng ta sử dụng nơi này làm thành trì? Muội nghĩ thế nào?" Cố Thẩm Diệp dịu dàng hỏi.
Cố An Nhiên một tay chống cằm: "Lúc tới đây muội đã quan sát kỹ, vị trí mảnh đất này đúng là không tệ, nhưng so với nơi ở hiện tại của muội có vẻ hơi nhỏ hơn một chút, cho nên muội vẫn nghĩ nên đến chỗ của muội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận