Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 436: Đừng Nghe Hắn Nói (1)

Chương 436: Đừng Nghe Hắn Nói (1)Chương 436: Đừng Nghe Hắn Nói (1)
Đào At nhận lấy túi nước rồi hấp tấp chạy đi múc nước.
Đúng lúc Cố An Nhiên đi tới đây, nàng nói với mọi người: "Nơi này không bình thường, nên nấu nước rồi lại uống, đừng uống nước lã."
Trong hoàn cảnh này rất dễ có ký sinh trùng.
Đám người gật đầu nói: "Chúng ta biết rồi, An Nhiên cô nương."
Đào Vọng Đường liếm liếm đôi môi khô ráo, nghe vậy cũng gật đầu.
A Từ thấy thế thì nâng tay sờ sờ túi nước của mình, muốn đưa cho Đào Vọng Đường nhưng lại sợ hắn ghét bỏ.
Dù sao người cậu cũng bẩn thỉu dơ dáy.
Trong túi của cậu còn lại phân nửa túi, đây là thói quen để dành của cậu từ trước đến giờ, cái gì cũng tiết kiệm.
Bởi vì không biết tiếp theo sẽ phải ở đâu.
Nhìn đôi môi khô nứt của Đào Vọng Đường, A Từ vẫn lấy hết dũng khí đưa túi nước cho Đào Vọng Đường.
Cậu cúi đầu, tiếng như muỗi kêu: "Đào... Đào bá ba, nếu người không chê thì cứ uống nước của ta đi" Đào Vọng Đường không hề nghĩ nhiều, hắn tươi cười nói: "Ngoan lắm, ngươi cho ta uống nước ta còn cảm ơn không kịp, sao lại ghét bỏ được?”
Nói xong, hắn tự nhiên nhận lấy túi nước của A Từ, sau khi mở nắp túi nước ra thì chuẩn bị rót nước vào miệng.
^A Từ thấy thế thì thở dài một hơi, xem ra những người ở cùng An Nhiên tỷ tỷ đều là người tốt, không chê cậu bẩn.
Lúc này, Đào Ất nhìn túi nước dơ bẩn của A Từ thì hơi bận lòng.
"Lão gia, hay chúng ta chờ nước trong nồi sôi lên rồi lại uống, a... A Từ không biết đã để nước bao lâu rồi, uống vào sợ đau bụng."
Thật ra trên đường đi, Cố An Nhiên đã đưa cho A Từ, tất nhiên cũng là mới rót vào.
Chẳng qua tay A Từ đen bẩn nên bên ngoài túi nước mới có vết bẩn.
A Từ thấy có người ghét bỏ mình thì cúi thấp đầu, lặng lẽ siết chặt tay lùi lại vài bước, đôi môi cũng mím thật chặt.
Thật ra cậu có thể hiểu, ăn mày vốn bẩn thiu, mà Đào bá bá lại là người rất chú ý.
Nghĩ đến đây, A Từ lại bình thường lại, trên mặt lại nở nụ cười.
Nghe Đào Ất nói vậy, Đào Vọng Đường lập tức cốc cho Đào At mấy cái.
"Đào Ất, ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế? Không phải mới sáng nay A Từ cũng rót vào sao? Chúng ta nấu nước còn phải chờ nó nguội, đến lúc đấy ông đây đã chết khát rồi."
Đào Ất vội ôm đầu, vẻ mặt tủi thân cúi đầu xuống.
Đào Vọng Đường vẫn không quên lườm nguýt hắn rồi mới quay đầu nhìn về phía A Từ, vẻ mặt †ươi cười.
"A Từ, đứa trẻ ngoan không cần quan tâm tên Đào Ất này nói linh tinh. Đào bá bá khát nước quá, cho ta uống ít nước của người nha."
A Từ nở nụ cười, cất giọng thanh thúy: "Đào bá bá cứ uống đi ạ."
Lúc này Đào Vọng Đường mới rót nước trong túi nước của A Từ vào miệng.
Sau khi nước sôi, Cố An Nhiên đổ non nửa nồi nước vào một cái nồi tạm thời không dùng đến.
Nàng chỉ vào nước trong nồi: 'Nước này cứ để cho nguội, lúc nào các ngươi khát thì uống nước này."
Nàng vừa nói vừa thả con dê Đại Cường đã thịt xong vào nồi rồi thả gia vị.
Đợi một lúc đến khi thịt dê gần chín thì rắc thêm ít mùi tàu.
Sau đó lại bỏ thêm chỗ mì tôm lúc nãy vào một cái nồi khác để nấu.
Đợi thêm nửa khắc nữa, thịt dê và mì tôm đều ăn được.
Nhị Cường lấy số bát đã rửa sạch ra rồi múc cho mỗi người một bát thịt dê hầm lớn, Cố An Nhiên thì múc cho mỗi người một bát mỳ.
A Từ nhận lấy bát thịt dê và mì tôm Cố An Nhiên đưa tới, hít một hơi thật sâu rồi khen ngợi: "An Nhiên tỷ tỷ, tay nghề của tỷ tốt quá, thơm thật đấy! Đời này đệ chưa từng được nếm món nào ngon như vậy."
So với A Từ thì A Ly chững chạc hơn nhiều, nó bưng bát thịt dê lên rồi khẽ gật đầu: "Đa tạ!"
Dê, bò là loại thịt mà bách tính thường dân hiếm khi được ăn, đối với nó mà nói, thỉnh thoảng sẽ được ăn vài món không tâm thường nên tất nhiên không biểu hiện quá chờ mong.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bạn cần đăng nhập để bình luận