Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 405: Xương Trắng Dưới Ham

Chương 405: Xương Trắng Dưới HamChương 405: Xương Trắng Dưới Ham
Nếu đúng như vậy, có thể giải thích được sát khí như có như không mà lão thôn trưởng và dân làng cố ý che giấu.
Đào Vọng Đường được người hầu dìu đến trước mặt Cố An Nhiên: "An Nhiên cô nương, ta nghĩ cô nói đúng, nếu không tổ tiên của ta không thể nghỉ ngơi ở đây mà bình yên vô sự trở ra."
Đại Cường nhìn chăm chú vào một nơi, yên lặng lau nước mắt: "Bọn họ thật vô nhân đạo, trẻ sơ sinh còn đang bồng trên tay cũng bị bọn họ giết."
Cố An Nhiên nhìn theo ánh mắt của Đại Cường, nhìn thấy trong góc có một bộ hài cốt là nữ, trên tay bộ hài cốt kia còn ôm một bộ xương nhỏ.
Nhị Cường dù không khóc, nhưng trong mắt cũng có lửa giận: "An Nhiên cô nương, tuy họ chèn đá lên trên, nhưng ba người chúng ta hợp lực hất nó ra vẫn được chứ?"
"Không thành vấn đề." Cố An Nhiên dám chắc.
Điều này khiến Đào Vọng Đường và đám người hầu hoảng hốt của hắn yên tâm hơn nhiều.
Đào Vọng Đường không muốn ở lại nơi lạnh lẽo này một khắc nào nữa, hắn chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy ánh mặt trời.
Vì vậy, hắn đề nghị: "An Nhiên cô nương, hay là chúng ta mau chóng xử lý đám người đó đi."
"Không vội, đợi một lát." Cố An Nhiên nói với ánh mắt đầy ẩn ý.
Đám người này sợ là đã tu hú chiếm chỗ chim khách nhiều năm rồi, giờ ra ngoài bắt vài tên thì quá đơn giản.
Nhưng muốn một lưới bắt hết thì rất khó, vì hầu hết đều đang làm việc ngoài đồng.
Sau khi nhận ra điều gì không ổn, chúng chui tot vào rừng lại càng khó tìm.
Đám người ở lối vào hầm cười điên cuồng sau khi nghe thấy tiếng la hét bên dưới.
Quan sát thêm một lúc, phát hiện người dưới hầm căn bản không có động tác đẩy tảng đá.
Lão thôn trưởng cười nhạo nói: "Đám người này sợ là biết mình không ra được, lười lãng phí sức lực."
"Chúng ta không cần canh nữa, kiểu gì họ cũng không ra được."
"Cùng ta đến chỗ họ ở xem có thứ gì tốt, ta thấy đám người này có tiên đấy."
"Đại cai" Lúc này, vì không có người từ bên ngoài đến nên thôn dân không giả bộ nữa.
Những người này không phải thôn dân trên núi mà là một ổ sơn phỉ đạo tặc khiến cả Tuyên Quốc vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật hơn mười năm trước. Thời điểm mà chúng nở mày nở mặt nhất, đến cả quan phủ cũng không dám can thiệp.
Thậm chí, vài quan lại của Tuyên Quốc còn hợp tác với chúng, thông đồng làm bậy, ức hiếp bách tính.
Không thể đếm được có bao nhiêu người đã chết dưới tay chúng.
Chúng thậm chí không thể nhớ mình đã chà đạp bao nhiêu nữ nhân.
Nếu không phải lão đại của chúng được tâng bốc quá lố, bất chấp tất cả mà động đến tiểu thiếp của Tuyên quốc tướng quân thì bây giờ chỉ sợ chúng vẫn đang sống một cuộc sống mơ mơ màng màng không ai dám quản.
Nhưng hiện tại, cuộc sống như vậy chỉ có trong tưởng tượng mà thôi, vàng bạc châu báu ngày xưa hốt được cũng không dám lấy ra dùng, vì rất nhiều thứ trong đó là đồ chảy ra từ hoàng thất Tuyên Quốc, đống đồ đó mà lưu hành trên thị trường thì sẽ khiến người ta chú ý.
Như vậy rất dễ bị lộ nơi ẩn náu, chỉ đành đứng nhìn, thật đáng tiếc.
Khi đến nhà tre, chúng lục soát tất cả các phòng nhưng không tìm thấy gì, trong hành lý cũng thế.
Nhưng trong bọc đồ của Đào Vọng Đường, chúng tìm được lá vàng, lá bạc và đậu phộng được làm từ vàng bạc. Hai mắt lão thôn trưởng sáng rực: "Có số tiền này, chúng ta có thể nhậu nhẹt thỏa thích."
Một người khác phụ họa: "Đúng đó, đại ca, hôm nay chúng ta đừng làm việc. Những con mồi và rượu trong hầm cũng đừng mang đi bán nữa, chúng ta lấy ra uống một chầu cho thỏa đi..."
Lão thôn trưởng vung tay lên: "Cứ vậy đi, lập tức đi chuẩn bị."
"Đúng rồi, nữ nhân giấu trong phòng cũng có thể thả ra, bây giờ không có người ngoài, không Sợ các nàng nói lung tung."
"Đại ca nói đúng, có rượu có thịt có nữ nhân, đó mới là cuộc sống chứt"
Bạn cần đăng nhập để bình luận