Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 608: An An, Như Vậy Có Được Không? (1)

Chương 608: An An, Như Vậy Có Được Không? (1)Chương 608: An An, Như Vậy Có Được Không? (1)
Lúc này, thọ lễ của Dạ Tu Mặc và cây lưu ly thủy tinh của Tĩnh vương được đặt cạnh nhau.
Cây lưu ly thủy tỉnh của Tĩnh vương lập tức lộ ra vẻ tâm thường, hoàng đế không cảm thấy thích thú nữa.
Hoàng đế nhìn quý phi nói: 'Ái phi, tram thấy nàng rất thích cây lưu ly thủy tỉnh này, trẫm ban nó cho nàng, nàng bày trong tẩm điện đi."
Quý phi thản nhiên nhận lấy: "Vâng, thân thiếp đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng."
Trong mắt Tĩnh vương tràn đầy hận ý nhìn Dạ Tu Mặc, dù sao vừa rồi hổ phù năm vạn đại quân đã sắp rơi vào tay hắn ta.
Nếu không phải người họ Dạ này nhảy vào, ngắt lời hoàng đế thì làm sao hắn ta lại uổng công một phen như vậy.
Lần này thù hận đã được hình thành giữa hai người họ.
Dạ Tu Mặc không hề sợ hãi nhìn vào ánh mắt oán hận của Tĩnh vương, trên môi còn nở nụ cười giêễu cợt.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, hoàng đế đưa nửa mảnh hổ phù cho Dạ Tu Mặc: "Ái khanh, mặc dù dưới trướng ngươi đã có rất nhiều binh lính, nhưng trẫm giữ lời với ngươi, năm vạn quân này sẽ do ngươi tiếp quản."
"Tạ ơn bệ hạ." Sắc mặt Dạ Tu Mặc không buồn cũng không vui, nhưng hoàng đế đã quen rồi.
Tĩnh vương nhìn thấy vẻ ngoài điềm tĩnh của Dạ Tu Mặc thì càng tức trở nên tức giận hơn, bởi vì tên nam nhân họ Dạ này có được thứ hắn ta luôn mong cầu dễ như trở bàn tay, lại vứt bỏ như một cái giày rách.
Dù sao lần này hắn ta đến Tuyên Thành, sẽ ở lại đây một thời gian, đến lúc đó hắn ta nhất định phải cho tên nam nhân họ Dạ này được mở rộng tầm mắt.
Trong lễ vạn thọ của Hoàng đế, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, sau khi làm xong mọi nghỉ lễ họ cũng giải tán ra về.
Hoàng đế trở vê cung quý phi, nhưng Tĩnh vương lại tổ chức yến tiệc trong vương phủ, mời tất cả các quan đại thần.
Dạ Tu Mặc cũng được mời.
Thân vệ của Dạ Tu Mặc đưa thiếp mời của phủ Tĩnh Vương cho Dạ Tu Mặc nói: "Chủ nhân, ngài có muốn đi không?"
"Không có hứng thú." Dạ Tu Mặc không cần suy nghĩ đã từ chối.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
"Dạ Tu Mặc!" Một giọng nói trong trẻo vang len.
Dạ Tu Mặc còn tưởng mình bị ảo giác, xoa xoa lỗ tai, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, Cố An Nhiên đã đứng ở trước mặt.
Hắn có vẻ rất ngạc nhiên nói: "An An, tại sao nàng lại đến đây? Không phải ta đã nói mấy ngày nữa ta sẽ quay về sao?"
Cố An Nhiên mím môi nói: "Ta không yên lòng chàng, mà chàng có biết một thái giám tên Lý Anh không? Ta có thù oán với hắn!"
Dạ Tu Mặc nhướng mày nói: "Hoàng thượng tổ chức lễ vạn thọ, hắn đã trở về đây, Tĩnh vương cũng ở đây."
"Tĩnh vương?"Cố An Nhiên cau mày, rõ ràng là không thể tin được.
"Hắn đã chết trong tay ta rồi mà, sao có thể còn sống được?" Cố An Nhiên chống cằm nói.
Dạ Tu Mặc liếc mắt nhìn thủ vệ của mình nói: "Ở đây không có chuyện của ngươi, ngươi ra ngoài đi."
"Thiếp mời của Tĩnh vương phủ cứ từ chối, ta không đi."
Thủ vệ biết chủ nhân mình rất mong nhớ vị Cố cô nương này, lại không chịu chạm vào những nữ nhân khác nên vô cùng thức thời đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Cố An Nhiên đi đến bên cạnh Dạ Tu Mặc, rất tự nhiên ngồi lên đùi hắn, một tay vòng qua cổ Dạ Tu Mặc, một tay nắm lấy cằm Dạ Tu Mặc.
Dạ Tu Mặc có chút căng thẳng, cổ họng có chút nhấp nhô, chờ đợi động tác tiếp theo của Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên lại mỉm cười, nói vào tai Dạ Tu Mặc: "Ngoan ngoãn nói cho ta biết vì sao Tĩnh vương còn sống."
Hơi thở ấm áp của nàng nhẹ nhàng phả vào tai vào cổ Dạ Tu Mặc, khiến mặt mũi Dạ Tu Mặc đỏ bừng.
"An An..." Giong nói Dạ Tu Mặc trầm thấp khàn khàn.
"Vị trí tâm mạch của hắn khác với người bình thường, cho nên mới thoát được một kiếp." Dạ Tu Mặc khó khăn lắm mới ổn định được bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận