Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 898: Vậy Mà Trồng Thật La Xinh Đẹp (2)

Chương 898: Vậy Mà Trồng Thật La Xinh Đẹp (2)Chương 898: Vậy Mà Trồng Thật La Xinh Đẹp (2)
Cố An Nhiên bật cười nói: "Ngươi lại đang một mình độc thoại cái gì đó?"
"Không có gì!" Hoa Duyệt the thè lưỡi, nghịch ngợm nói.
Có điều, nàng ấy căn bản không ngồi yên được, chạy chậm đến chỗ cửa sổ, nhìn phong cảnh của thành Kính Hồ mà cảm khái: "Thì ra thành được xây ở trên núi nguy nga như vậy, cái này thú vị hơn bên chỗ bọn ta nhiều."
Cố An Nhiên thăm dò hỏi: "Bên chỗ các ngươi, là ở đâu vậy?"
Âm thanh của thiếu nữ hơi ngừng lại, úp úp mở mở nói: "Ở một nơi rất xa rất xa."
Qua một khắc đồng hồ, tất cả món ăn đều được lên đủ, đồ bay trên trời, đồ chạy dưới đấy, đồ bơi trong nước nên có thì đều có.
Đặc biệt là hải sản ở trong Nam Nguyệt không có nhiều, lại là món ăn chính, đặt ở chính giữa cái bàn.
Cố An Nhiên chỉ vào con tôm hùm nói: "Món ăn này rất hiếm ở Nam Nguyệt, ngươi ăn thử xem."
"Ồ, đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi ngươi tên là gì nữa?" Công chúa Hoa Duyệt ghét bỏ mà nhìn con tôm hùm đó một cái, sau đó đôi mắt chuyển sang nhìn chăm chằm vào mấy món ăn trên núi và món rau xanh rồi đáp lại một cách qua loa: "Ta tên là Duyệt Nhi."
"Con tôm hùm đó, nếu đã là đồ tốt, lát nữa ta sẽ ăn, bây giờ ăn mấy cái khác trước."
Nói xong, nàng ấy bỏ qua tất cả những món có nước trên bàn, chỉ ăn rau và đồ núi, món dân dã, ăn rất hài lòng mãn nguyện.
Mãi tới khi bữa cơm kết thúc, công chúa Hoa Duyệt cũng không động đến mấy món nước đó chút nào.
Dường như Cố An Nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhưng lại không làm phiền nàng ấy ăn cơm, đợi mãi tới khi nàng ấy buông bát đũa xuống, nàng mới bình tĩnh nói: "Duyệt Nhi, nếu như ta đoán không nhầm, ngươi là người đến từ Vô Ngân quốc nhỉ"
"Nấc-" Trong mắt công chúa Hoa Duyệt đều là vẻ kinh hãi, sợ đến mức nấc một cái.
Nhưng nàng ấy lại cảm thấy như thế là vô cùng thất lễ, cho nên kinh hoàng lo sợ mà che cái miệng nhỏ lại.
Dường như Cố An Nhiên nhìn ra được sự hoảng hốt trong đôi mắt hươu con vô tội của công chúa Hoa Duyệt, cười trấn an: "Ngươi yên tâm, ta không có ác ý." Sau khi ký kết thỏa thuận biên mậu với Tây Chiêu, bước tiếp theo của nàng, vốn chính là khai thông quan hệ với Vô Ngân quốc.
Sở dĩ vẫn chưa rèn sắt khi còn nóng, là bởi vì nàng cảm thấy thời cơ chưa chín muồi.
Bởi vì Nam Nguyệt quốc trăm công nghìn việc, tạm thời có rất nhiều vật tư không phong phú, nhưng mà nàng tin rằng đến năm sau, tình hình này sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng mà bây giờ, nếu người ta đã tìm đến tận nơi rồi, nàng cảm thấy có một số kế hoạch có thể bắt đầu được rồi.
Sau khi công chúa Hoa Duyệt tram mặc một lát thì trả lời: "Ta quả thực là người của Vô Ngân quốc, ta cũng không có ác ý, chỉ muốn đến Nam Nguyệt quốc xem thử."
Thân phận công chúa, cũng không thể tuỳ tiện tiết lộ ra cho người khác biết được.
Nhưng mà Cố An Nhiên nhìn thẳng vào công chúa Hoa Duyệt: "Ta nghe nói, quốc chủ của Vô Ngân quốc, sinh ra một vị công chúa vô cùng xinh đẹp.
Công chúa Hoa Duyệt hơi chán nản cam chịu số phận mà nói: "Được rồi, ta khai, ta khai."
"Ta giấu phụ vương lén lút ra ngoài đó, ta chỉ là muốn đến Nam Nguyệt quốc xem thử thôi."
"Nam Nguyệt, quả nhiên giàu có hơn rất nhiều so với chỗ bọn ta." "Bách tính của Vô Ngân quốc, sinh sống ở trên biển, chỉ hơi sơ sẩy một chút, là không quay về được nữa, không giống ở đây, bách tính an cư, yên ổn, sống cuộc sống của chính mình."
Lúc công chúa Hoa Duyệt nói mấy lời này, trong mắt toàn là vẻ ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, nghĩ đến mấy chuyện Tây Chiêu làm đó, nàng ấy có hơi u oán mà nhìn về phía Cố An Nhiên: "Chỉ đáng tiếc, năm nay Tây Chiêu lại không mua cá ướp muối từ Vô Ngân quốc nữa, cũng không mua đá quý, rau củ tươi mới đưa đến chỗ bọn ta, giá cả còn tăng lên gấp hai, ba lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận