Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 495: Sao Tai Lại Đỏ Thế (2)

Chương 495: Sao Tai Lại Đỏ Thế (2)Chương 495: Sao Tai Lại Đỏ Thế (2)
Đại Cường ưỡn ngực, mạnh miệng nói: "Tất nhiên không phải vì đệ nhắc tới tẩu tử rồi, mà là vì gió thổi mạnh quá."
Mọi người nhìn quanh bốn phía một vòng, chỉ thấy cỏ cây lặng yên bất động.
Tuy nhiên, mọi người đều cho là Đại Cường đang thẹn thùng nên chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói toạc ra.
Chỉ có Cố An Nhiên buồn cười nhìn Đại Cường hỏi: "Gió từ đâu ra?"
Đại Cường mở miệng định giải thích thì lại bị Cố An Nhiên cắt ngang.
"Chúng ta sẽ sớm trở về Kính Hồ thôi, ngươi và Mat Nương cũng sẽ sớm được gặp mặt."
Đại Cường gãi đầu cười ngốc nghếch: "Ha ha ha... Quả thực ta đã ra ngoài khá lâu rồi."
Nhóm người cưỡi ngựa suốt đêm, mãi cho đến khi trời sáng, bọn họ mới định dừng lại nghỉ ngơi...
Cố An Nhiên vẫy tay về phía nhóm người đằng trước: "Chúng ta nghỉ ngơi chút đi, mọi người đi cả một đêm, cũng mệt mỏi rồi."
Đại Cường ngây ngốc thành thật: "An Nhiên cô nương, mọi người đều cưỡi ngựa mà... sao có thể mậệt được..." Nhị Cường nhìn theo bóng lưng của đại ca, trợn mắt nói: "Chúng ta cưỡi ngựa không mệt nhưng ngựa mệt...
Sau khi Nhị Cường nói xong, con ngựa mà Đại Cường cưỡi khit mũi như thể rất hợp tác.
Cố An Nhiên xuống ngựa trước, lấy nồi chảo ra chuẩn bị làm bữa sáng đơn giản.
Ngân Dạ cũng được Cố An Nhiên thả ra, tùy thời để mắt đến những động tĩnh xung quanh nàng.
Đại Cường chủ động lấy thức ăn cho ngựa ăn, rồi cột từng con ngựa vào gốc cây.
Hắn ta vừa cho nó ăn vừa lẩm bẩm: 'Ăn nhiều một chút, lát nữa có thể chạy nhanh hơn, chạy lâu hơn."
Con ngựa vốn muốn ăn thức ăn của Đại Cường đưa đến nhưng khi nghe hắn ta nói vậy thì nó khit mũi tại chỗ, quay người ăn cỏ non dưới đất.
Ngân Dạ nhìn Đại Cường bị ngựa bơ, nó hơi vui vẻ di vòng vòng.
Đại Cường cũng nhìn thấy Ngân Dạ, hắn ta chạy tới chạm vào bộ lông màu bạc của nó.
Sau đó, nhe răng xoa xoa ngựa: 'Lang ca, ngươi có muốn ăn thứ này không?"
Ngân Dạ trợn mắt, quay người dùng mông đối mặt với Đại Cường.
Có ai có thể mang tên này ra khỏi đây được không? Nó đường đường là Lang Vương, ai lại an cỏ khô cơ chứ?
Đại Cường nhìn thấy bộ dạng này của Ngân Dạ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ tự tát vào mặt mình một cái.
"Trí nhớ của ta tệ quá đi mà, ta quên mất ngươi thích uống nước."
Nói xong, hắn ta lấy túi nước của mình ra, đổ vào chậu cho Ngân Dạ.
Nước họ đang uống là do Cố An Nhiên đưa cho.
Ngân Dạ ngửi thấy mùi nước suối mới kiêu ngạo quay người lại, từ tốn liếm nước trong chậu.
Cố An Nhiên đang rán bánh, mặt A Từ đỏ bừng, ôm bụng khom lưng đi tới.
Cậu xấu hổ nói: "An Nhiên tỷ tỷ, bụng ta hơi khó chịu, ta phải ra ngoài một lát."
Cố An Nhiên hơi ngẩng đầu, nàng mỉm cười dịu dàng với A Từ: “Đi đi, nhớ đừng đi quá xa..."
A Từ gật đầu, vừa chạy xuống đầu gió vừa gật đầu nói: "Ta biết rồi! An Nhiên tỷ tỷ!"
Cậu rất nghe lời, quả thật cũng không đi xa lắm nhưng vì có rất nhiều vật cản cho nên đám người Cố An Nhiên không biết tình huống xảy ra bên chỗ A Từ, đợi đến khi cậu cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần, đứng dậy định đi bộ vê. Nhưng lại đột nhiên nhìn thấy một lão thái thái tóc bạc đang nằm trên đường, nhe răng trợn mắt Xoa eo.
Vốn dĩ cậu không có ý xen vào việc của người khác, bởi vì suốt dọc đường này An Nhiên tỷ tỷ đã nhấn mạnh điều này mãi cho cậu và A Ly nghe.
Tuy nhiên, vì người bị ngã là một lão thái thái nên cậu không thể làm ngơ, ở tuổi này, hơi bị ngã một chút cũng sẽ không tốt.
Lúc nhìn thấy những mảng vá lớn nhỏ trên quần áo của lão thái thái, mắt A Từ đỏ hoe.
Cậu nhớ lại ngày xưa khi cậu đi ăn xin ở Nghiệp thành, cũng có một người giống như lão thái thái này, thỉnh thoảng bà ấy sẽ cho cậu một số thứ mà bà ấy xin được để cho cậu ăn, nếu không khi đó cậu còn nhỏ như vậy, làm sao sống sót được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận