Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 235: Thung Lung Kinh H6 (2)

Chuong 235: Thung Lung Kinh H6 (2)Chuong 235: Thung Lung Kinh H6 (2)
Nhớ lại thác nước ho thấy ở bên ngoài lúc trước chính là dòng suối do con sông ngâm chảy qua chân núi đi ra ngoài.
Không thể không nói, nơi này đúng là một nơi để ở ẩn vô cùng tốt.
Một nơi như vậy, người bình thường rất khó tìm đường tiến vào, muốn đi vào bên trong từ bên khác của dãy núi cũng là một chuyện rất khó khăn.
Nhị Cường nói: “An Nhiên cô nương, nơi này rộng rãi như vây, chúng ta tiến vào khai hoang sẽ tốt hơn với bên ngoài kia không?”
"Có lẽ đến cả quan phủ cũng không biết về nơi này, cũng không xen vào, ngay cả thuế chúng ta cũng không cần nộp."
"Ừ”" Cố An Nhiên cũng hiểu nếu khai hoang nơi này thì sau này có thể là một nơi tốt để ở lại.
Đại Cường nhìn xung quanh một vòng: "Nếu nơi này thích hợp để ở lại dài lâu, vậy chúng ta mau trở về, nói lại tin tốt này cho thôn trưởng đi. Ta cảm thấy có thể chúng ta sẽ phải chuyển tới đây khai hoang trước, nếu không để tới mùa xuân sang năm mới khai hoang lần nữa thì sẽ bỏ lỡ cày bừa vụ xuân mất."
"Được."
Cố An Nhiên quay đầu lại nhìn thung lũng này một cái, ba người cùng quay trở về trong động.
Bởi vì có ký hiệu dẫn đường, cho nên bọn họ nhanh chóng tới được nơi mà Đại Cường đã ngã xuống.
Bọn họ cầm lấy dây thừng mượn lực, nhanh chóng đi lên được.
Sau khi ra khỏi cửa động, ba người bọn họ không dám chậm trễ thêm một phút giây nào, thậm chí còn không có lòng dạ nào mà săn bắn nữa. Cả ba cầm ngân dạ chạy thẳng một đường tới chỗ thung lũng.
Chỉ tốn hai ngày đã nhanh chóng về tới thung lung, vừa ra tới là đúng lúc giờ ăn cơm chiều.
Những người trẻ tuổi kia vừa mới đi săn trở về, khắp nơi trong thung lũng đều là mùi đồ ăn.
Lý Kim Quang vừa thấy ba người bọn họ trở về tay không với gương mặt mệt mỏi, ông ấy vội vàng đi lên hỏi: "Ba người các ngươi sao thế? Gặp chuyện gì sao? Nhìn trông mệt mỏi quá."
Đại Cường khoát tay, cười ngây ngô: "Thôn trưởng thúc, bọn ta phát hiện một nơi ở tốt ở phía Tây, có núi có sông, tính cả núi thì nơi đó có tổng cộng khoảng ba bốn ngàn mẫu đất, hơn nữa còn rất bí mật, chuyển qua đó ở rất tốt đấy."
Lý Kim Quang gật đầu, sau đó nhìn về phía Cố An Nhiên: "An Nhiên nha đầu, ngươi thấy thế nào?”
"Có thể chuyển qua đó." Cố An Nhiên cười nhẹ nhàng rồi đáp.
Thấy Cố An Nhiên nói như vậy, trong lòng Lý Kim Quang cũng yên tâm.
Ông ấy suy nghĩ rồi nói: 'Bây giờ mưa tuyết đã qua, trời cũng đã trong rồi, mấy phụ nhân ở cữ cũng đã sắp sang tháng. Hơn nữa than và củi của chúng ta đã đốt không còn nhiều nữa, bây giờ chuyển qua, chỉ còn hơn một tháng để khai hoang, không hề làm chậm trễ thời gian cày bừa Vụ xuân."
"Vậy người cứ sắp xếp là được." Cố An Nhiên nhẹ nhàng nói.
Lý Kim Quang không nói hai lời, nhìn về phía Nhị Cường nói: "Cái cồng của ta đâu? Ngươi đưa †a, ta sẽ nói với mọi người ve chuyện này."
Nhị Cường lục lọi chiếc sọt phía sau và đưa chiếc cồng cho Lý Kim Quang.
Lý Kim Quang gõ vang chiếc cồng, cao giọng nói: "Tất cả mọi người tới đây đi! Ta có chuyện quan trọng muốn nói!"
Vừa nói xong, mọi người trong thung lũng nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt đầy tò mò: "Thôn trưởng thúc, lần này có chuyện gì muốn nói?"
Lý Kim Quang hắng giọng: "Là như vây, ba người nha đầu An Nhiên phát hiện một chỗ ở phía Tây, nói là có mấy ngàn mẫu, vừa bí mật vừa có núi có sông, thích hợp để chúng ta ở lại dài lâu."
"Ta muốn hỏi một câu, ai tình nguyện muốn chuyển đến nơi đó ở?"
"Nếu không chuyển mà muốn đến sống trong thành, vậy mấy ngày tới có thể chuyển đi."
Cố Hồng Khánh dẫn đầu nói một câu: "Thôn trưởng thúc, ta muốn đến chỗ phía Tây kia. Nơi có núi có sông, không tự do hơn trong thành sao?"
"Ta cũng không đến thành..."
"Đã có nơi đó rồi, ta cũng không đi..."
Hò hét náo loạn một hồi lâu, Lý Kim Quang phát hiện không ai tình nguyện đến ở Mặc An thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận