Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 499: Lam Ap Trai Phu Nhan Của Ta Thì Thế Nào? (2)

Chuong 499: Lam Ap Trai Phu Nhan Của Ta Thì Thế Nào? (2)Chuong 499: Lam Ap Trai Phu Nhan Của Ta Thì Thế Nào? (2)
Sau đó, hắn ta hung dữ nhìn những người đang chĩa vũ khí vào Cố An Nhiên, quát: "Các ngươi không có mắt à, dám dùng bạo lực với một nữ nhân xinh đẹp như vậy?”
Nam nhân mặc áo đen nhìn nam nhân thắt bím, nịnh nọt nói: "Đại đương gia, đệ đệ của nữ nhân này đang trong tay chúng ta cho nên nàng ta mới đuổi theo đến đây, thuộc hạ yêu cầu nàng ta chuộc đệ đệ về bằng năm nghìn lượng bạc."
"Bốp!" Nam nhân có bím tóc vỗ vào trán nam nhân mặc đồ đen.
"Năm nghìn lượng mà ngươi cũng dám nói! Hiện giờ ở trên trấn có một hai người có thể lấy ra được số bạc này thì đã là không tệ lắm rồi." Nam nhân thắt bím trừng mắt nhìn hắn ta.
Nam nhân mặc đồ đen rụt rè liếc đại đương gia nhà mình một cái, vẻ mặt tủi thân.
Đống thao tác này của bọn họ làm Đại Cường bối rối, hắn ta gãi đầu, vụng trộm hỏi Nhị Cường.
"Đệ nói xem, đại đương gia của bọn chúng có ngu không vậy? Tại sao hắn ta lại nói giúp chúng ta?"
Nhị Cường lười giải thích, liếc Đại Cường một cái! Chuyện rõ ràng như vậy...
May! May mà huynh ấy đã cưới được thê tử rồi, nếu không huynh ấy sẽ bị cô đơn chết!
Quả nhiên, giây tiếp theo, đại đương gia lên tiếng: "Tiểu mỹ nhân, nàng không cần phải trả số tiền này đâu, từ nay về sau, đệ đệ của nàng và nàng, cùng với cả hai huynh đệ này của nàng nữa, đều sẽ ở lại sơn trại của chúng ta ăn ngon uống say, thế nào?"
Sau đó, hắn ta mỉm cười nói: "Nàng chỉ việc yên tâm làm áp trại phu nhân của ta thôi, thế nào?”
Đại Cường nghe hắn ta nói xong, cuối cùng cũng hiểu ra...
Hắn ta thấp giọng mắng một câu: "Con mẹ nó, ngươi cũng không nhìn lại xem ngươi là cái loại cóc ghẻ gì?"
Hắn ta lập tức muốn sờ chiếc rìu to bên hông mình nhưng lại phát hiện sờ không thấy gì...
Trong lúc đang nôn nóng bỗng Cố An Nhiên lại nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu: "Được!"
Đại Cường trợn trừng con mắt khi nghe thấy lời này, hắn ta đặt mông ngồi xổm xuống mặt đất.
Nhị Cường hiểu hết mọi chuyện nhưng lại không nói gì.
Tên nam nhân thắt bím kia nhất thời tỏ vẻ không vui khi nghe thấy lời mắng chửi của Đại Cường cùng bộ dáng kích động của hắn ta.
"Sao vậy? Không vui sao? Gả cho ta ăn sung mặc sướng không tốt hơn sao?"
Đại Cường lập tức chửi tên nam nhân thắt bím một tràng: "Tốt cái tổ sư nhà ngươi!"
Nhị Cường thật sự nhìn không nổi nữa, cũng cảm thấy diễn như vậy đủ rồi, hắn ta chắp tay sau lưng lén lút chọc phía sau người Đại Cường.
Ban đầu tên nam nhân thắt tóc bím còn cảm thấy Cố An Nhiên đồng ý dứt khoát như vậy có khả năng chỉ là lừa gạt.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng kích động của tên đầu trọc thì hắn ta có thể xác định nữ nhân này đã bị uy nghiêm của hắn ta thuyết phục, cho nên nàng mới đồng ý gả cho hắn ta.
Nghĩ tới đây, tên nam nhân thắt tóc bím lại lộ ra vẻ tươi cười trên mặt, cũng không làm khó xử Đại Cường nữa.
"Xuất thân của bọn ta không tốt nên tạm thời ngươi không tiếp thu được cũng là chuyện bình thường..."
Sau đó hắn ta lại nhìn diện mạo của Đại Cường và Nhị Cường, cân nhắc một lúc rồi hắn ta nói: "Hai vị huynh đệ, chẳng lẽ trước đây các ngươi cũng đã từng làm việc giống như bọn ta, hiện tại đã rửa tay gác kiếm không muốn làm nữa?"
Đại Cường: ??? Tổ sư nhà ngươi, lão tử tuyệt đối là người tốt. Nhị Cường: ??? Ta là người áp tiêu (*), lấy đâu ra khí chất của thổ phỉ cơ chứ?
(*) Áp tiêu: Người hộ tống, giống như nghề vệ sĩ thời nay.
Tên nam nhân thắt tóc bím thấy không ai nói chuyện lại bổ sung một câu: "Các ngươi yên tâm, tới khi ta cưới được muội muội các ngươi rồi thì tất nhiên ta sẽ tìm cho các ngươi hai chức vị ở sơn trại này, chắc chắn sẽ không làm cho hai vị thua kém hơn người ta đâu."
Hắn ta tự mình vui vẻ quyết định như vậy, cũng mặc kệ người ta có đồng ý hay không.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bạn cần đăng nhập để bình luận