Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 280: Ke Vai Chien Dau (1)

Chuong 280: Ke Vai Chien Dau (1)Chuong 280: Ke Vai Chien Dau (1)
Cố An Nhiên từ bỏ ý định sử dụng thuốc mê cho mười mấy gã người Khương, nàng quyết định vào không gian một chuyến.
Nàng nhớ kho hàng trong không gian của mình có rất nhiều kim tiêm gây mê, nàng có thể im hơi lặng tiếng mà giải quyết mười mấy gã người Khương này.
Nàng bước vào khu dược phẩm trong không gian, lục lọi một lúc mới lấy ra hai mươi ống kim gây mê từ túi vải đay của mình, ngoài ra còn mang theo một khẩu súng gây mê.
Sau khi ra khỏi không gian, nàng dùng súng gây mê nhắm vào gã người Khương ngoài cùng, lặng lẽ tiêm kim gây mê vào người gã.
Vì liều lượng gây mê dư dả nên gã người Khương này chỉ thấy mình giống như bị thứ gì đó chích một cái, sau đó lập tức ngã lên người một nữ nhân rồi ngủ thiếp đi.
Nữ nhân không hét lên, ít nhất nàng ấy có thể thở được một hơi.
Gã người Khương bên cạnh thấy mặt gã kia không có vẻ gì là đau đớn, lông ngực thậm chí còn đang phập phồng thì cho rằng gã mệt quá nên mới thiếp đi.
Đám người Khương còn chưa bị súng gây mê đánh ngã dần nở nụ cười nham hiểm. "Chac chậc chậc, thằng nhóc này quá kém cỏi, lúc này mới bao lâu, hắn đã mệt ngủ thiếp đi..."
"Chứ gì nữa? Tối nay ta phải tới chỗ đại vu y xin mấy bài thuốc cường thân kiện thể cho hắn..."
"Ha ha ha ha!" Đám người Khương phá lên cười điên cuồng.
Tay nữ nhân dưới thân gã người Khương kia chạm phải một thứ gì đó kỳ lạ nhưng nàng ấy không nói gì.
Hơn nữa, nàng ấy cảm thấy nguyên nhân khiến gã người Khương này ngất xỉu có lẽ có liên quan đến ám khí kia.
Xem ra trong bóng tối có người đang nghĩ cách cứu các nàng.
Nàng ấy liếc nhìn đám người Khương rải rác ở xa, lòng thâm quyết định.
Phải thu hút chúng đến đây để người kia một lưới bắt hết bọn chúng.
Còn mạng của mình, chết thì chết thôi, dù sao cũng là một cơ thể thân thể tàn tạ không chịu nổi, cứu được những người khác coi như tích đức.
Nàng ấy rút vật lạ kia xuống rồi giấu kỹ trong đống cỏi
Sau đó hét lên một tiếng.
Những gã người Khương khác đang mua vui, nghe tiếng hét thất thanh này thì không khỏi nhíu mày, chửi bới: "Mày la hét cái gì? Vừa rồi kêu chưa đủ sao? Muốn chết phải không?”
Nữ nhân giả vờ run rẩy nói,'Các vị gia, ta... vị gia bên cạnh ta hình như sắp xong rồi, hơi thở càng ngày càng yếu."
"Các ngươi mau mau đến xem, có phải đã xảy ra chuyện gì không." Giọng nói của nàng kia vô cùng quyến rũ, có vẻ rất hợp tác.
Đám người Khương kia đứng núi này trông núi nọ mà tụ tập bên cạnh nữ tử.
Nhưng những nữ tử bị lăng nhục khác của Tuyên Quốc thì đều oán hận liếc xéo nữ tử kia.
Người Tuyên Quốc chết thì chết, không phải vừa hay chết một con sâu mọt tai quái sao? Hà cớ gì cứ phải thông báo cho đám người Khương khác đi cứu?
Đúng là đê tiện, mới vậy đã bị khuất phục, đồ không biết xấu hổ.
Cố An Nhiên vốn định cưỡi Ngân Dạ nhanh chóng giải quyết hết bọn người Khương dưới sự bảo kê của dị năng tốc độ thấy thế thì dừng lại.
Bởi vì tất cả người Khương đều tập trung lại một chỗ nên dễ hành động hơn nhiều, càng không lo bọn chúng sẽ làm hại nhiều người hơn.
Nàng nhìn nữ tử kia với ánh mắt khen ngợi.
Hôm nay nàng gặp được hai người rất thông minh.
Bắn thêm một đợt súng gây mê nữa, kim gây me đâm sâu vào da thịt người Khương, không lâu sau, chúng ngã xuống nằm đè lên nhau.
Nữ tử kia đứng lên, tiện tay cam lấy một bộ quần áo rồi nhìn những người khác nói: "Đừng đứng ngây ra đó, mặc đồ vào chạy nhanh lên!"
Lúc này, đám nữ tử còn lại mới biết hóa ra các nàng hiểu lầm nàng ấy.
Cố An Nhiên dẫn Ngân Dạ ra khỏi bụi cỏ: "Các ngươi chạy mau, đừng bỏ lỡ cơ hội."
Vì nàng chuẩn bị đi đối phó với đám người Khương đang chơi trò săn người kia.
Có mấy nữ tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Không chạy! Chúng ta muốn báo thù!" Sau khi mặc quần áo vào, họ đi móc dao găm của người Khương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận