Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 814: Bắt Giữ (2)

Chương 814: Bắt Giữ (2)Chương 814: Bắt Giữ (2)
Hắn ta đẩy cửa của căn phòng ở phía đông ra, liền thấy ở bên trong có ba người da đen, trên mặt không có một chút huyết sắc gì, một bộ dạng bệnh tật.
Nhìn thấy khí thế hung hãn của Đại Cường, bọn chúng cảm thấy có chuyện không ổn, liền mở cửa sổ của căn phòng phía đông ra, định nhảy cửa sổ bỏ chạy.
Đại Cường vung cây rìu về phía trước, đúng lúc trúng vào chân của một người trong số bọn chúng, khiến người đó ngã xuống ngay lập tức.
Hắn ta chỉ tay vào chủ nhân của căn nhà nói: "Người này gây bất lợi cho thành Kính Hồ, ngươi canh chừng hắn cho tốt, sẽ có trọng thưởng, còn nếu để hắn chạy thoát, thì mọi việc không dễ nói chuyện đâu."
Sau khi giải thích xong, Đại Cường cũng trèo cửa sổ chạy ra ngoài, đuổi theo hai kẻ trốn thoát còn lại.
Nhưng mà, hắn vừa mới trèo cửa sổ ra ngoài, đi ra bên ngoài đường lớn, thì phát hiện hai người bọn chúng đã bị Nhị Cường chế ngự.
"Lão Nhị, đệ tới kịp lúc, xuýt chút nữa là để hai người này chạy thoát."
Nhị Cường trói hai người bọn chúng lại rồi nói: "Đi, chúng ta đưa hai người này đến y quán của đại tẩu."
Đại Cường xua tay nói: De đợi một chút, trong phòng còn có một người nữa."
Nói xong, hắn ta lại trèo cửa sổ vô lại, đem cái người kia trói lại.
Vị chủ nhà kia nơm nớp lo sợ: "Vị đại nhân này, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Đại Cường liếc nhìn hắn một cái nói: "Mấy người này, có thể có ác tâm truyền bá bệnh dịch ở thành Kính Hồ..."
Người đó nghe vậy, trợn hai mắt kinh hãi, bịt miệng lùi lại vài bước, hàn răng run cập cập: "Bệnh... bệnh dịch."
Nói xong, cả người ngã nhào lên trên đất, vẻ mặt tràn đầy hối hận.
"Đều tại ta và vợ ta, tham lam số tiền ít ỏi này, giờ thì hay rồi, dính phải bệnh dịch rồi."
Bởi vì người đàn ông này không ngừng gào thét la hét, nên mấy người trong nhà đều chạy ra ngoài.
Gia đình này, không tính là ít, tổng cộng có hơn mười người.
Đại Cường thở dài nói: "Ba người này có vấn đề, các ngươi ăn chung sống chung với bọn chúng bao lâu rồi?"
Người đó tính toán nói: "Đã hơn mười ngày rồi..." Đại Cường lại hỏi: "Hiện tại thân thể các người có cảm thấy khó chịu gì không?”
Một vị phu nhân trẻ tuổi nói: "Sáng nay ta cảm thấy không có chút sức lực nào còn buồn nôn nữa, cho nên ngày hôm nay ta không có đi ra ngoài."
Vị phu nhân kia vừa miêu tả xong, những người khác cũng cảm thấy chính bản thân mình không có chút sức lực nào, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái."
Đại Cường nhéo nhéo lông mày nói: "Các ngươi cùng ta đi đến y quán xem thử xem sao."
Những người này, thật vất vả mới có cuộc sống tốt đẹp ở thành Kính Hồ, bọn họ đều rất trân trọng cuộc sống của họ.
Đại Cường vừa nói xong, bọn họ liên đi theo.
Đại Cường để bọn họ dùng vải che miệng và mũi, rồi tất cả bọn họ đi đi trong một con hẻm nhỏ vắng người, dẫn đến y quán của Mạt Nương.
Trên đường đi, Nhị Cường hỏi: "Trong mười ngày này, ngươi có biết bọn chúng đã đi đến những chỗ nào không?"
Những người đi theo sau đều lắc đầu.
Hắn ta lại hỏi: "Vậy các ngươi trong mười ngày này, đã đi qua những chỗ nào?"
Vị phu nhân trẻ tuổi nói: "Gia đình bọn ta, ngày bình thường thì ta là người đi ra ngoài tương đối nhiều, bất quá thì cũng chỉ là đi mua những đồ dùng cần thiết."
"Đi chợ mua thức ăn, mua chút ít dâu, muối, nước tương, giấm và lương thực."
Nhị Cường vừa nghe thấy, liền nhíu mày nói: "E rằng tình hình bây giờ không ổn chút nào."
Đại Cường trước giờ luôn là người lạc quan, hắn vỗ vai Nhị Cường nói: "Lão Nhị đệ yên tâm đi, tẩu tử của đệ lợi hại lắm, lần này thành Kính Hồ chúng ta nhất định có thể chuyển nguy thành an."
Nhị Cường miễn cưỡng nở một nụ cười nói: "Ca, huynh ở bên An Nhiên lâu rồi, bây giờ lại có thể sử dụng thành ngữ cơ đấy."
Hai huynh đệ vừa trò chuyện vừa đi về y quán của Mạt Nương.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Bạn cần đăng nhập để bình luận