Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 425: Nhóc Ăn Mày Dẫn Đường (2)

Chương 425: Nhóc Ăn Mày Dẫn Đường (2)Chương 425: Nhóc Ăn Mày Dẫn Đường (2)
Hắn dẫn Cố An Nhiên tránh khỏi những nơi có lính canh tuần tra, băng qua các con phố và ngõ hẻm, đến một góc cổng của phủ thành chủ.
"Đây là phủ thành chủ, nhưng ngươi vào đó làm gì?”
Cố An Nhiên đưa hắn năm lượng bạc như đã thoả thuận: "Ngươi cầm tiền rồi đi mau đi!"
Nhóc ăn mày nhận tiền, có vẻ còn đang lo cho Cố An Nhiên: "Ta nói ngươi biết, thành chủ Nghiệp Thành này là một lão thái giám."
Hắn chỉ vào đầu mình nói: "Ngươi cũng biết, chỗ này của thái giám hơi bất thường."
"Hơn nữa, lão đã làm rất nhiêu chuyện thương thiên hại lý, nhiều kẻ thù nên chỗ nào trong phủ thành chủ cũng có lính canh."
Cố An Nhiên gật đầu: "Ta biết rồi, đa tạ ngươi nhắc nhở, ngươi mau đi đi."
Nói xong, Cố An Nhiên lấy Phi Hổ Trảo ra, trèo tường mà vào.
Lần này Cố An Nhiên chỉ muốn lấy lại số tiền Đào Vương Đường bị lừa, không muốn gây thù với thủ vệ toàn thành.
Thủ vệ trong phủ thành chủ Nghiệp Thành đúng là rất nhiều, ít nhất nhiều gấp mấy lần thủ vệ ở phủ de Dạ Tu Mặc.
Cố An Nhiên đứng trên một bức tường cao bí mật quan sát toàn cảnh phủ thành chủ.
Phát hiện thủ vệ trong phủ tuy nhiều nhưng chủ yếu tập trung ở hai chỗ.
Nơi nhiều thủ vệ, một là bảo vệ sự an toàn của chủ nhân, hai là bảo vệ tài sản báu vật.
Nàng chọn bừa một chỗ gần đó, tìm vật tham chiếu, vẽ cho mình một khoảng cách gần như thẳng tắp.
Dựa vào dị năng không gian cường đại, gần như không phí nhiêu sức đã đến nóc nhà bên kia.
Nàng xốc một mảnh ngói lên nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy một cảnh tượng khá cay mắt.
Âm thanh cũng khá đau tai...
Lão thái giám này quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, quá biến thái!
Nhưng Cố An Nhiên không có ý định lao xuống cứu đám nữ nhân kia.
Vì đám nữ nhân hầu hạ lão thái giám đêm nay, người nào người nấy quyến rũ kiều mi mặt mang ý cười.
Trông vô cùng tự nguyện!
Cố An Nhiên lắc đầu, lập tức đi tới chỗ có nhiều thủ vệ.
Vì có không gian dị năng nên ở phủ thành chủ này, Cố An Nhiên như vào chốn không người, rất nhanh đã tới nóc nhà kho.
Đây là một tòa sân độc lập, ngoài sân được bao vây kín mít như thùng sắt, nếu không nhờ Cố An Nhiên có dị năng không gian thì người bình thường đúng là rất khó đột phá phòng tuyến lẻn vào.
Thế nên thủ vệ trong viện này canh phòng lỏng lẻo hơn nhiều, chỉ có hai người đứng ở cửa buồn ngủ ngáp dài.
Cố An Nhiên nhắm chuẩn, lợi dụng dị năng không gian lặng lẽ đứng sau lưng hai người.
Một đòn từ sau lưng, hai người kia lặng lẽ ngất đi.
Để tránh bọn họ ngã xuống đất phát ra âm thanh, Cố An Nhiên cố ý đỡ họ một phen roi nhẹ nhàng đặt xuống đất, sau đó đẩy cửa đi vào.
Vừa vào đã thấy một tiểu nam hài chừng mười tuổi mặc cẩm y, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, đầy sự tò mò.
Đôi mắt sáng của Cố An Nhiên chớp chớp vài cái, như đang suy nghĩ nên giải quyết cậu bé này thế nào.
Cuối cùng, tiểu nam hài lên tiếng trước, nhỏ giọng nói: "Vị tỷ tỷ này, ta không vạch làm ngươi bại lộ đâu, ta cũng bị nhốt ở chỗ này."
Nói xong, cậu nhấc một chân bị còng xích lên để chứng thực lời nói của mình. Cố An Nhiên nhìn thấy xiang xích mới từ bỏ ý định đánh ngất cậu bé.
Nàng không nói chuyện với cậu ta mà quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện nơi này hẳn là một bảo khổ nhỏ.
Có khoảng hai mươi rương vàng bạc, số lượng tương đương với khối tài sản mà Đào Vọng Đường bị lừa mất.
Trên Bách Bảo Các đặt vài bình hoa, đồ sứ và ngọc thạch.
Một bên khác chất đầy vải vóc, đủ loại hoa văn và chất liệu và một ít trang sức.
Tuy nhiên vì đang ở thời loạn thế nên những thứ này không đáng bao nhiêu tiền. Nhưng không gian của Cố An Nhiên rất rộng.
Đang tính thu hết những thứ này vào thì sực nhớ ra trong phòng còn có một đứa bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận