Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 797: Nang Gap Sao (1)

Chuong 797: Nang Gap Sao (1)Chuong 797: Nang Gap Sao (1)
Cố An Nhiên thờ ơ xua tay nói: "Nếu nó tượng trưng cho liên minh nên giao cho ai cũng không thành vấn đề, vậy giao cho Dạ thành chủ bảo quản đi."
"Được.' Nam nhân kia khum tay đưa vật đó cho Dạ Tu Mặc.
Dạ Tu Mặc mặt không cảm xúc nhận lấy, đưa cho quản gia ở phía sau.
Thấy mọi việc đã an bài xong, nam nhân kia không muốn ở lại phủ thành chủ thêm khắc nào nữa nên đứng dậy rời đi.
Dạ Tu Mặc không có thái độ khách khí, đến nhã hứng mời người ta ở lại ăn cơm cũng không có.
Buổi tối, Cố An Nhiên ở lại thành Mặc An, từ sớm đã đóng cửa sổ lại.
Nhưng mà đợi đến khi trời tối, Dạ Tu Mặc không mời tự đến, bóng dáng xuất hiện ở trước mặt Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên nằm ở trên ghế quý phi chưa dậy, hai tay gối ở sau đầu, nhướng mày nhìn Dạ Tu Mặc.
Trong con mắt đen trầm của Dạ Tu Mặc lúc này toàn là sự lưu luyến, hơi có chút uất ức hỏi: An An, những ngày tháng đi Tây Chiêu, nàng không nhớ ta sao?" Cố An Nhiên cong môi cười nói: "Đương nhiên là nhớ"
Dạ Tu Mặc vốn dĩ uất ức sau khi nghe được câu nói này trên mặt lộ ra một nụ cười thật tươi.
Hắn dứa sát vào ghế quý phi, ngồi ở bên mép ghế, hai tay chống ở hai bên ở bên của Cố An Nhiên, vây nàng lại ở trong lòng.
"An An..." Dạ Tu Mặc ở vành tai của Cố An Nhiên nhẹ nhàng lầm bầm một câu.
Hơi thở ẩm ướt lướt qua, làm cho Cố An Nhiên nhịn không được toàn thân nổi da gà.
Cố An Nhiên có chút bất lực nhìn Dạ Tu Mặc một cái, hơi ngẩng đầu lên, hôn một cái trên cái trán bóng loáng của hắn.
Giọng nói của Dạ Tu Mặc có chút trâm thấp bịn rịn, mười ngón đan nhau với Cố An Nhiên hỏi: "An An... Khi nào nàng mới có thể cho ta một danh phận?”
Cố An Nhiên cong môi nói: "Chỉ cân chuyện của người Khương được giải quyết xong."
Ánh mắt của Dạ Tu Mặc sáng lên đôi chút: "Các chuyện của hôn lễ, ta đã kêu người chuẩn bị từ sớm rồi."
"Chỉ là, hình dáng của hỉ phục, ta không biết nàng thích kiểu nào."
"Ta đã đích thân vẽ một số bản thảo, ngày mai đưa cho nàng xem." Ý cười ở đáy mắt của Cố An Nhiên càng sâu hơn: "Vì vậy, tối hôm nay chàng tới không phải vì đưa bản thảo sao?"
Mày của Dạ Tu Mặc hơi nhướng, chuyển chủ đề hỏi: "An An... Thái tử Tây Chiêu đó là chuyện như thế nào?"
Khi nhắc đến thái tử Tây Chiêu, trong ánh mắt âm u vô cùng của hắn lại tràn đầy sát khí và hờn ghen.
Cố An Nhiên có chút buồn cười nhìn Dạ Tu Mặc một cái: "Thái tử Tây Chiêu chẳng qua là một người như có như không mà thôi."
"Cùng lắm cũng chỉ là một người có thể hợp tác, phản ứng của chàng quá lớn rồi."
Dạ Tu Mặc nghe thấy câu như có như không của Cố An Nhiên, cuối cùng cũng thật sự yên tâm.
An An của hắn quá đỗi xinh đẹp, quá đỗi thông minh, cứ luôn có số người ham muốn.
"An An. . Ta chỉ là không yên tâm người khác." Dạ Tu Mặc sợ Cố An Nhiên hiểu lầm, nhỏ giọng giải thích.
Cố An Nhiên xua tay nói: "Ta biết rồi, chàng không cần giải thích."
Giọng nói vừa dứt, Dạ Tu Mặc ôm lấy cánh tay của Cố An Nhiên nói: "An An, thời tiết như vậy ngâm suối nước sóng là thoải mái dễ chịu nhất." "Ta bế nàng qua đó." Dạ Tu Mặc nói.
"Được." Cố An Nhiên không có chút kháng cự, đưa cánh tay thon dài trắng ngần vòng qua cổ của Dạ Tu Mặc.
Dạ Tu Mặc dễ dàng bế Cố An Nhiên đi đến bên cạnh sảnh.
Khi đến suối nước nóng, Cố An Nhiên tự nhiên cởi thắt lưng, bước vào suối nước nóng, ngồi lên bậc thang màu trắng ngọc.
Nhưng Dạ Tu Mặc đã lâu không đi xuống, thay vào đó đang chơi đùa với các loại tinh dầu.
Sau khi hắn cầm một chai tinh dầu oải hương đi tới thì cong môi nói: “An An, hôm nay nàng hãy thư giãn, ta sẽ xoa bóp cho nàng."
Cố An Nhiên nhếch môi, đôi môi đỏ mọng mở ra khép lại nhìn Dạ Tu Mặc hỏi: "Chàng... không xuống à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận