Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chuong 193: Lua Chon (1)

Chuong 193: Lua Chon (1)Chuong 193: Lua Chon (1)
Cốc lão nhân tự hào nói: "Cái này là do lão phu tự làm, nó tên là Xe Rết. Ta thấy các ngươi có rất nhiều đồ, có thể buộc đồ đạc của mình vào cái xe này rồi buộc xe vào ngựa, sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều."
Đại Cường không quá xem trọng cái thứ kỳ lạ này, Ta sợ là cái này không được đâu, quá dài. Trước đây thợ thủ công cũng từng làm xe ba gác gài, đi trên đường núi hoàn toàn không thể re được."
Khi Đại Cường phủ nhận như vậy, Cố lão nhân lập tức không vui, tức giận vuốt râu trừng mắt nói: "Đừng so sánh lão phu với những người thợ thủ công tâm thường đó, cái này được thiết kế đặc biệt để sử dụng trên đường núi."
Ông ta mở chiếc Xe Rết ra, chỉ cho Đại Cường: "Ngươi nhìn xem, cái này mỗi đoạn đều có thể di chuyển được. Ngay cả trên những con đường hẹp và những khúc cua, nó có thể di chuyển rất linh hoạt, giống như một con rết vậy."
"Đúng là đồ tốt." Cố An Nhiên mở miệng khen ngợi.
Cỗ lão nhân này thực sự khiến nàng phải nhìn bằng cặp mắt khác.
Người như vậy, chỉ cân được tạo môi trường phù hợp để sáng tạo, chắc chắn có thể tạo ra rất nhiều đồ tốt.
Phản ứng của Đại Cường chậm hơn mấy lần, vẫn không hiểu rốt cục thứ này tốt ở chỗ nào.
Nhưng Cố An Nhiên đã nói như vậy, hắn ta cũng không còn suy nghĩ gì nữa, buộc số lương thực và muối ăn mua ngày hôm qua vào xe rết.
Chuyện bản thân mình không hiểu, cứ để những người thông minh nghĩ là được.
Chỉ cần người thông minh nghĩ ra, mình cứ làm theo người thông minh thì sẽ không có vấn đề gì.
Lúc Đại Cường buộc đồ, Cố lão nhân cũng ở một bên chỉ dẫn Đại Cường cách xếp đồ làm sao để xe rết ổn định nhất.
Đương nhiên, quan trọng nhất là buộc chặt một đống đồ lên bảo bối lớn của ông ta, nếu không phải tay chân ông ta già yếu thì đã tự mình làm rồi.
Sau khi mọi thứ đã được buộc chắc, cả ba người đều cảm thấy thoải mái, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Con ngựa cũng thoải mái hơn không ít, kéo xe còn đỡ hơn nhiều so với trực tiếp chở hàng trăm cân hàng hoá.
Tuy nhiên, vì khu trại trong thung lũng cách thành Mặc An một đoạn khá xa, tốc độ của xe ngựa rốt cục cũng có hạn.
Bọn họ vẫn phải mất ba bốn ngày mới đến được thung lũng.
Cố lão nhân nhìn thấy những dãy lều vải và đống củi được sắp xếp gọn gàng trong thung lũng, ông ta cười mê mẩn. .
Ông ta cười mà khóe mắt lại có nước mắt.
"Lão phu một mình lang thang từ Bắc tới Nam, cuối cùng cũng có thể ổn định hít thở một hơi."
Đại Cường an ủi: "Lão nhân gia, sao ông lại khóc? Nơi này không tốt sao?"
"Tốt lắm, tốt lắm! Đây là một nơi tốt, ta rất vuil"
Cố lão nhân lau nước mắt trên mặt đi.
Lý Kim Quang xa xa đã nhìn thấy đám người trở về, liền dẫn theo những lão nhân lão thái thái ra đón người.
"Mọi người, An Nhiên cô nương và Đại Cường đã về rồi, chúng ta đi xem xem."
Một lúc sau, mấy lão nhân và lão thái thái tỉnh thần phấn chấn đi tới, đầu tiên là ân cần hỏi thăm: An Nhiên cô nương, Đại Cường, các ngươi dọc đường có gặp phải nguy hiểm gì không?"
"Không có! Ta mang về rất nhiêu lương thực, chúng ta cùng nhau kiếm thêm ít da nữa, đi vào thành đổi thêm lương thực, mùa đông này chúng ta sẽ không sợ đói nữa. Đại Cường cười toét miệng trả lời.
Lúc này, mấy lão nhân và lão thái thái mới chú ý tới số lương thực trên xe rết. Ánh mắt bọn họ đều sáng lên: "Lương thực nhiều như vậy, chắc chắn là đủ ăn rồi. Mấy ngày nay chúng ta đã đào được rất nhiều đậu núi, còn tích trữ khoai lang và làm không ít dưa nữa. Đám nam tử đó ngày nào cũng ra ngoài đi săn, cất trữ được rất nhiều thịt."
Tâm tư Lý Kim Quang không để ở những chuyện nhỏ nhặt này, mà hỏi Cố An Nhiên: "An Nhiên cô nương, tòa thành kia có thể tin được không? Theo ý ngươi về lâu dài có thể đổi lương thực ở đó không?”
"Có thể"
Bạn cần đăng nhập để bình luận