Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 144: Gặp Chuyện Bất Bình (2)

Chương 144: Gặp Chuyện Bất Bình (2)Chương 144: Gặp Chuyện Bất Bình (2)
Nữ tử này cũng không cam chịu, mà liêu mạng giãy giụa.
Người Khương kia không có chút thương hương tiếc ngọc nào, giơ tay tát mấy cái, mạnh đến mức khiến nữ tử chảy máu cả mũi lẫn tai, đầu óc ngơ ngẩn.
Mắt thấy không thể chạy thoát nổi, ánh mắt nữ tử kia trở nên do đẫn, không giấy giụa nữa, chỉ tùy ý để cho người Khương chơi đùa.
Người còn lại thì hơi nhỏ một tí, mặt mày chưa trút hết vẻ trẻ con, thoạt nhìn trông khá giống với người phụ nữ ba mươi tuổi kia.
Giờ phút này tình huống của nàng ấy cũng không khá hơn là bao, quần áo trên người đã bị kéo toạc ra.
Đại Cường giận sôi máu, vung rìu phang đến cái ót của tên người Khương đang định giở trò đồi bại kia.
Người Khương kia còn chưa kịp phản ứng lại thì đã ầm am ngã xuống đất, bắn máu lên trên mặt của thiếu phụ xinh đẹp.
Song những giọt máu tươi này cũng khiến nàng ấy phản ứng lại.
Vội vàng đứng dậy định đến đẩy tên người Khương đang định khi dễ nữ nhi của mình ra, lúc này, chiếc búa đồng trên tay của Nhị Cường đã đập tới.
Chỉ một chớp mắt, đầu của người Khương đã bị chặt đứt hơn phân nửa.
Mười mấy tên người Khương, vốn đang định thay phiên nhau hưởng dụng hai mẹ con này.
Nhưng người chạy đến quấy rây này khiến trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu, đồng loạt cầm vũ khí lên ngựa, cầm dao bầu chém về phía hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường.
No tỉnh cương trên tay Cố An Nhiên nhắm ngay vào những tên người Khương đang cưỡi ngựa.
"Vụt!" Một tiếng, ý đồ đánh lén người Khương lăn xuống từ trên ngựa, một đầu mũi tên cắm thẳng vào giữa mày.
Đại Cường với Nhị Cường phụ trách nghênh địch chính diện, mà nàng thì phụ trách giúp cho Đại Cường và Nhị Cường giải quyết mối uy hiếp tiêm tàng.
Thực lực của hai huynh đệ này không tồi, lại có sức mạnh như trâu trời sinh, càng chăm chỉ tập luyện thì thực lực chỉ càng nâng cao hơn một bậc.
Với bọn họ mà nói thì là chuyện tốt, đối với mình cũng là chuyện tốt.
Chưa hết thời gian hai nén hương mà mười mấy tên người Khương đã bị giết sạch. Đại Cường đưa hai tay nải cho hai nữ tử kia, để hai nàng ấy tự tìm quần áo của mình mà mặc vào.
Sau đó phụ Nhị Cường đỡ hai người đàn ông còn đang nằm trên đất dậy.
Đại Cường lấy một lọ thuốc viên từ trong lòng ngực, đổ hai viên ra cho bọn họ: "Các ngươi nuốt cái này vào, nó sẽ giúp trị liệu vết thương trong người."
Nhị Cường nhìn viên thuốc rồi rơi vào vào trâm †ư, ngay sau đó cất lời hỏi: "Thuốc viên này từ đâu ra thế? An Nhiên cô nương cho huynh đúng không."
Đại Cường gãi gãi đầu, trả lời với thần sắc nghiêm túc: "À không, lúc nay Mạt Nương lén đưa cho ta đấy."
"Nàng ấy nói rằng đây là thuốc trị thương mới làm ra, sợ ta gặp nguy hiểm, bảo ta giữ để phòng thân."
Nhị Cường: "Hắn ta cũng ra ngoài mà? Sao lại không lo hắn ta gặp phải nguy hiểm? Hơn nữa, thế mà cũng không chia cho An Nhiên cô nương luôn sao?”
Chuyện này không bình thường, rất không bình thường!
Lúc này, Cố An Nhiên cũng trượt từ trên núi xuống nhờ vào vuốt hổ bay, thấy thuốc trị thương trong tay của Đại Cường thì nhướng mày, nhưng cũng không nhiều lời. Ngốc một chút thì có làm sao? Kiểu người có tâm tư đơn thuần vẫn sẽ có người thích.
Hai người kia uống thuốc Đại Cường đưa, uống thêm một chút nước thì cuối cùng cũng trở nên khá hơn.
Cả nhà bốn người bọn họ quỳ chỉnh tê thành một hàng, muốn dập đầu với ba người Cố An Nhiên.
Đại Cường ném chiếc rìu bản to trên tay, đỡ bọn họ lên: "Thời buổi hiện giờ không yên ổn, ai ai cũng khó khăn, đừng khách khí như thế."
Ông lão nom có vẻ hơi lớn tuổi lúc này mới đứng dậy nói: "Các vị đại hiệp, cả nhà bốn người của chúng ta vốn là người ở trấn Chương Thụ, dự định đi qua cây cầu xuôi về phía nam, trên đường đi bỗng bị một nhóm nhỏ người Khương này đuổi theo, cũng may gặp được các vị, nếu không thì... nếu không thì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận