Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 829: Ai Nói Nữ Tử Không Bằng Nam Tử (1)

Chương 829: Ai Nói Nữ Tử Không Bằng Nam Tử (1)Chương 829: Ai Nói Nữ Tử Không Bằng Nam Tử (1)
Cố An Nhiên khoát tay nói: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, không có việc gì thì bãi triều đi."
Cố An Nhiên nói xong, dẫn đầu rời khỏi sảnh thượng triều trước.
Rồi sau đó, các đại thân trên sảnh thượng triều đều tản đi.
Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp đi hàng đầu, không ai dám đến gần.
Bên cạnh Ân Tuần vị Phụng Quốc đại tướng quân vây đầy người, người nọ vừa rồi châm chọc hắn ta, giờ khắc này vẻ mặt nịnh nọt nói: "Đại tướng quân, vừa rồi là ta có mắt không tròng, xin ngài không nên để trong lòng."
An Tuần lạnh lùng liếc hắn ta một cái nói: "Xem như võ tướng, nên đặt nhiều tâm tư trên an toàn của Nam Nguyệt, bớt đi quanh co vòng vèo. Chỉ cần ngươi trung thành với Nam Nguyệt, bổn tướng quân khinh thường vì chuyện riêng mà trả đũa ngươi."
Người kia nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Những văn thần kia tụ thành một nhóm, đang thương lượng độ khó bài kiểm tra nữ quan.
Trương ngự sử nói: "Đề bài kỳ thi nữ quan, khó hơn đề bài kỳ thi của chúng ta thì thế nào?" Có một quan viên lắc đầu, không tán thành: "Không ổn, đây không phải đối nghịch trắng trợn với bệ hạ sao?”
Có người gật đầu tán đồng: "Đúng vậy, độ khó giống nhau thì tốt hơn."
Nhưng là, lại có người đưa ra nghi vấn: "Nếu độ khó giống nhau, lại không có ai thi đậu, vậy cũng không phải đánh mặt bệ hạ sao?"
Trương ngự sử không vui nói: "Vậy chẳng lẽ còn vì mặt mũi của bệ hạ mà trắng trợn thả nước sao? Bệ hạ tự nói đề bài do chúng ta đặt, nàng cũng không thể nuốt lời chứ."
Các triều thần khác liếc Trương ngự sử một cái, một bộ muốn nói lại thôi.
Từ xa xưa, ngự sử chính là một việc treo đầu trên đai lưng, nhưng bọn họ không phải.
Cho nên mặt mũi của bệ hạ, bọn họ vẫn sẽ cho.
"Đi thôi, đi thôi, mấy ngày này làm đề thi nữ quan, sau đó trình cho bệ hạ xem." Lại bộ thượng thư nói.
"Đúng vậy, hiện giờ là lúc trong ngoài cung đều thiếu người, không thể không thể trì hoãn chuyện này."
Mấy quan viên Lại bộ một xướng một họa cách xa Trương ngự sử một chút.
Trương ngự sử phía sau bọn họ đưa tay ra, há miệng, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Du Nương được Cố An Nhiên gật đầu đồng ý, cũng từ sảnh thượng triều đi ra.
Nàng ấy đi thẳng tới trước mặt Đại Cường và Nhị Cường, cười dịu dàng nói: “Chúc mừng Đại Cường ca."
Lại mím môi nhìn về phía Nhị Cường nói: "Cũng chúc mừng chàng."
Trên mặt Nhị Cường lộ ra nụ cười rất tươi: "Du Nương, cuối tháng này, là một ngày tốt, hôn lễ của chúng ta định ở cuối tháng, nàng thấy sao?"
"Được." Nhị Cường đối với Du Nương mà nói, là mất mà tìm lại được, hiện giờ đương nhiên chỉ hy mọng mau chóng ở bên nhau.
Nhị Cường thấy Du Nương, khuôn mặt mừng rỡ nắm lấy tay Du Nương, im lặng rất lâu.
Đại Cường cảm thấy cực kỳ buồn nôn, rùng mình nói: "Hai người từ từ trò chuyện, ta đi tìm Mat Nương."
Nhị Cường vui vẻ nói: "Ca, huynh rốt cuộc cũng để tâm đến chuyện của ta, huynh định đi tìm tẩu tử thương lượng lưu trình hôn sự của ta sao?"
Đại Cường mặt đầy mơ hồ, không hiểu ra sao, nói: "Lưu trình hôn sự của đệ không phải đã thương lượng xong từ sớm rồi sao. Ta đi tìm tẩu tử của đệ, đương nhiên là báo cho nàng ấy tin tốt nàng ấy đã là tướng quân phu nhân rồi!" "Khụ khu khụ..." Nhị Cường bị lời của Đại Cường làm sặc, không nhịn được ho khan.
Đại Cường hơi lo lắng hỏi Nhị Cường: "Đệ sao vậy? Vết thương cũ tái phát sao? Nhanh về cho t†ẩu tử đệ xem thử coi sao."
Nhị Cường đè lại huyệt thái dương đang nhảy không ngừng nói: "Không sao, chỉ là bị sặc nước miếng thôi."
Đại Cường nghe vậy, lập tức ghét bỏ nói với Nhị Cường: "Đệ đã bao lớn rồi, còn có thể bị sặc nước miếng hả? Ta không nhiều lời với đệ nữa, ta đi tìm tẩu tử đệ đây..."
Nói xong, sải bước về phía nhà mình.
Nhị Cường bất đắc dĩ Du Nương một cái, nói: "Đại ca ta tính tình chính là như vậy, nàng đừng thấy lại"
Bạn cần đăng nhập để bình luận