Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 231: Phát Hiện Ra Một Cái Hang Động Tối Tăm (1)

Chương 231: Phát Hiện Ra Một Cái Hang Động Tối Tăm (1)Chương 231: Phát Hiện Ra Một Cái Hang Động Tối Tăm (1)
"An Nhiên cô nương, ngươi có nghĩ rằng chúng ta đã nhìn nhầm hồ không? Không có hồ nước nào ở đây cả, mọi thứ phía sau đều chứa đây đá!!!"
Lúc đầu giọng nói của Đại Cường vẫn còn bình thường, nhưng đến cuối cùng chỉ là tiếng la hét hoảng sợ.
Cố An Nhiên thâm nghĩ chuyện này không tốt rồi, vội vàng chạy về phía âm thanh của Đại Cường.
Nhị Cường cũng sợ ca ca ngốc nhà mình xảy ra chuyện gì, chạy như bay về phía Đại Cường.
Hắn ta vừa chạy vừa hô: "Đại ca, huynh làm sao vậy?"
Thế nhưng, không có chút âm thanh nào của Đại Cường phát ra, đột nhiên lúc ấy Nhị Cường lại cảm thấy luống cuống.
Cố An Nhiên và Nhị Cường đã đến nơi mà âm thanh cuối cùng của Đại Cường phát ra, nhưng không thấy bóng dáng hắn ta đâu.
Nhị Cường gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng: "An Nhiên cô nương, liệu hắn có bị dã thú kéo đi không?"
Cố An Nhiên lắc đầu, bình tĩnh phân tích: "Không có khả năng, ngay cả là một con gấu đen, thì với sức mạnh của hắn cũng không thể dễ dàng bị kéo đi như vậy."
Vừa dứt lời, dường như âm thanh rên rỉ của Đại Cường từ dưới lòng đất vang lên.
Cố An Nhiên và Nhị Cường nhìn nhau rồi cẩn thận từng li từng tí đi đến bụi cỏ nơi hắn ta bị ngã xuống.
Họ dùng cành cây trong tay để nhổ bụi cỏ ra, phát hiện ra một cái hang động lớn tối đen như mực.
Nhị Cường cũng mặc kệ mình có bẩn hay không bẩn, hắn ta trực tiếp nằm ở cửa hang động, vội vàng hỏi: "Đại ca, huynh bị ngã vào cái hang động này sao?"
Dừng lại một lúc, cuối cùng Đại Cường cũng tỉnh táo lại.
"Ai dal Lão tử đây ngã chết rồi, lão nhị, ta ngã vào một cái hang động rất kỳ lạ, trong này tối đen như mực."
"Kỳ lạ? Cái hang động có gì kỳ lạ vậy? Ta thả dây thừng xuống, huynh mau lên đây."
Nhị Cường chỉ lo lắng cho an nguy của Đại Cường, không hề quan tâm tình huống trong hang động ra sao.
Cố An Nhiên nhìn vách đá màu xám, dường như nghĩ tới điều gì đó. Nàng hỏi: "Đại Cường, ngươi nói xem trong cái lỗ kỳ lạ kia có thứ gì?"
Sau khi Đại Cường chắc chắn rằng mình không bị gãy chân, hắn ta mới đứng dậy khỏi mặt đất, phủi bụi trên người rồi nhìn xung quanh cái lỗ suýt nữa khiến hắn ta phải chịu thiệt thòi lớn này.
"Những tảng đá trong hang động này có hình dáng kỳ lạ, nó màu trắng, trông rất trơn, một số trông giống măng, một số trông giống quả đào, và nước vẫn đang nhỏ từng giọt xuống một số nơi trên đỉnh hang động."
"Ôi trời ơi! Đây không phải là phủ đệ tinh quái của sơn thần chứ."
Nghĩ đến đây, Đại Cường cảm thấy sống lưng mình hơi ớn lạnh.
Ngay sau đó hắn ta định chạy đến nơi có ánh sáng, hắn ta muốn về nhà, nơi này thật đáng sợ.
Nhưng Cố An Nhiên lại bình tĩnh nói: "Cứ đợi bọn ta ở dưới hang động, bọn ta sẽ xuống ngay đây."
Nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía Nhị Cường: "Đi thôi"
Nhị Cường tò mò hỏi: "An Nhiên cô nương, hang động là cái gì?"
Cố An Nhiên nhẹ nhàng mím môi nói: "Tạm thời ta không thể giải thích với ngươi, nhưng chúng ta có thể đi dọc theo cái hang động này, biết đâu có thể khám phá một thế giới khác chưa được biết đến."
"Được rồi, vậy ta đi tìm một cái cây để buộc dây thừng lại."
Sau khi Nhị Cường nói xong, hắn ta đi tìm một cái cây đủ khỏe để chịu được sức nặng của cả ba người, thắt chặt dây thừng, lại lấy tay kéo , khẳng định nó đủ chắc chắn mới quay lại cửa hang động.
"An Nhiên cô nương, dây thừng đã được buộc chặt rồi, ta đi xuống dò đường cho ngươi." Đại Cường nói xong, nắm lấy dây thừng trượt xuống.
Hang động này, đại ca hắn ta đã trực tiếp ngã vào đây, không biết sẽ có chuyện gì hỗn loạn xảy ra, tốt nhất hắn ta nên cẩn thận quan sát trước khi để An Nhiên cô nương đi xuống.
May mắn thay, Nhị Cường trượt dây thừng từ trên xuống đáy động, hắn ta cảm thấy bên trong khá bằng phẳng, không có loài động vật nguy hiểm nào đang ngủ đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận