Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn

Chương 182: Cảm Giác Quen Thuộc (1)

Chương 182: Cảm Giác Quen Thuộc (1)Chương 182: Cảm Giác Quen Thuộc (1)
"Nhiên cô nương, trong thành này đông người phức tạp, hay là người mang mạng che mặt vào đi"
Đại Cường sợ trong thành này có quy tắc riêng, giết người trong thành không hay lắm.
Mà Cố An Nhiên cũng đang có ý này, bởi vì nếu có người miệng mồm không sạch sẽ mạo phạm nàng, nàng nhất định không nhịn được phải ra tay dạy cho họ một bài học.
Nhưng vì hôm nay bọn họ đến đây làm chính sự, tốt nhất vẫn nên kín đáo một chút. .
"Được." Cố An Nhiên vui vẻ đồng ý.
Cố An Nhiên vừa nói xong, Đại Cường đã bắt đầu xé vạt áo mình.
Cố An Nhiên ngăn hắn ta lại: "Ngươi làm gì vậy?"
"Xe nó ra cho ngươi làm màn che mặt." Đại Cường thản nhiên nói.
Cố An Nhiên không nói nên lời nhìn vạt áo còn dính nước tương của Đại Cường, không thể khống chế được biểu cảm trên mặt.
Dùng cái này làm mạng che mặt, nàng còn có thể đi vào trong thành sao?
Đại Cường cũng biết quân áo của mình có chút bẩn, gãi gãi đầu nói: "Ha ha ha... An Nhiên cô nương, để ngươi chịu thiệt rồi, quần áo ta hơi bẩn."
"Ngươi là cô nương, không thể xé quần áo, như vậy rất không thích hợp."
Cố An Nhiên trên mặt nở nụ cười giả tạo, nhưng trong lòng lại chửi thâm: Quần áo ướt nước tương của người chỉ là hơi bẩn thôi à? Ta nghĩ là quá bẩn ấy chứ.
"Không cần, để ta tự chuẩn bị." Cố An Nhiên trả lời.
Vừa dứt lời, nàng lấy từ trong túi vải đay ra một mảnh vải màu nâu nhạt, đó là một chiếc khăn trùm đầu sa mạc kiểu cổ điển, Cố An Nhiên đội ở lên đầu, che kín khuôn mặt mình, chỉ khéo léo lộ ra bên ngoài một đôi mắt quyến rũ.
"Đi thôi." Cố An Nhiên đi tới cổng thành, gọi Đại Cường một tiếng.
Đại Cường lại gãi đầu, tại sao hắn ta lại cảm thấy An Nhiên cô nương búi tóc như vậy nhìn vẫn đẹp mắt? Đây là vì cái gì vậy?
Sau đó hắn ta lại nghĩ, nữ nhân vẫn là không nên quá xinh đẹp quyến rũ, nếu không dù có thế nào cũng không che đậy được, giống như Mạt Nương vẫn là tốt nhất, dịu dàng động lòng người.
"Ha ha ha.… Đại Cường không nhịn được ngây ngô cười thành tiếng.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k Cố An Nhiên hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Lại đây! Nhanh lên!" Nàng không biết tại sao Đại Cường lại cười ngây ngô như vậy.
Đại Cường giật mình, sau đó mới ý thức được: "A, được rồi." Sau đó chạy đến trước cổng thành.
Người lính nhìn đánh giá Cố An Nhiên và Đại Cường từ trên xuống dưới: "Các ngươi làm nghề gì?
Cố An Nhiên nói: "Chúng ta là sơn dân ở gần đây, săn được một ít da thú, muốn vào trong thành bán đi để đổi lấy lương thực."
Người lính gật đầu: "Sổ hộ tịch đâu? Đưa cho ta xem."
Bị hỏi về sổ hộ tịch, Cố An Nhiên có chút bối rối, nàng hoàn toàn là do zombie đưa đến đây, nàng lấy đâu ra thứ như vậy?
"Vị binh gia này, sao các ngươi lại muốn kiểm tra sổ hộ tịch vậy?" Cố An Nhiên hỏi.
Vừa nói nàng vừa suy nghĩ xem làm sao có thể vào được trong thành.
Binh lính thủ thành không trách móc Cố An Nhiên làm phiền, vô cùng kiên nhẫn giải thích: "Trong thành có rất nhiều bách tính vừa mới tới. Thành chủ lo lắng mã tặc hoặc thổ phỉ sẽ đóng giả làm bách tính trà trộn vào trong thành, uy hiếp sự an toàn của bách tính."
Cố An Nhiên gật đầu: "Thì ra là như vậy." Thành chủ là một người khá tốt, binh lính của ông ta có vẻ cũng không tệ.
"Ta có hộ tịch sổ." Đại Cường nói xong liền lấy sổ hộ tịch từ trong túi áo ra.
Người kia liếc nhìn Đại Cường nói: "Tên của ngươi là..."
"Phương Đại Cường." Đại Cường mỉm cười ngây ngô lấy lòng binh lính thủ thành.
Binh sĩ kia nhìn Cố An Nhiên nói: "Vậy ngươi chính là Phương Thúy Hoa?”
Cố An Nhien:???
Đại Cường tiếp tục nói: "Đúng vậy, binh gia, nàng ấy là muội muội ta, Phương Thúy Hoa. Nàng ấy là một cô nương nhút nhát. Ngươi đừng trách nàng ấy."
Binh lính thủ thành khi khoát tay nói: "Được rồi, các ngươi vào đi, quây hàng mua bán lông thú ở chợ phía Tây."
"Được rồi, đa tạ binh gia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận